Thê Vi Thượng
Chương 102 : Nhổ cỏ
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
“Cho ta xem!” Cố Hoài Khanh lập tức vươn tay đoạt, bị Cảnh Thiều lanh tay lẹ mắt lấy mất.
“Ta còn chưa xem mà!” Cảnh Thiều hai bước nhảy lên bàn đá, đứng cao cao trên ấy. (-__________- xao tuôi cứ như thấy mấy đứa con nít loi choi thế lày)
Trong thư Cảnh Sâm không hề nói một câu vô nghĩa, đơn giản thông báo tình hình kinh thành.
Chuyện Giang Châu tuy nói cuối cùng Đại Hoàng tử quân pháp bất vị thân mà không bị liên lụy, nhưng cái hại là bị Hoàng Thượng chán ghét không quan tâm nữa, trên triều đình cũng thành thật hơn không ít. Tứ Hoàng tử bị ném tới tông miếu tu tỉnh, đã được mấy tháng mà Hoành Chính đế tựa như không hề có ý định cho hắn về, Cảnh Du không ở trong triều thì đám vây cánh của hắn cứ từng bước từng bước bị moi ra, bây giờ sắp tới cuối năm lại xử trí một nhóm người nữa.
“Sao phụ hoàng lại nghi ngờ Cảnh Du?” Cảnh Thiều chau mày nhìn lại một lần, vốn cho là Hoành Chính đế chỉ muốn phạt Tứ Hoàng tử mà thôi, nhưng theo tình thế này thì rõ ràng là có ý đuổi tận giết tuyệt.
“Nguyên nhân là chuyện Lễ bộ Thị lang Triệu Lâu Lâm kia,” Mộ Hàm Chương nghĩ nghĩ, quay đầu hỏi Cố Hoài Khanh, “Đại ca, Triệu Lâu Lâm này có chỗ nào đặc biệt không?”
“Không có gì đặc biệt, cỏ đầu tường mà thôi,” Cố Hoài Khanh thừa dịp Cảnh Thiều chưa chuẩn bị mà đoạt thư vào tay, “Thứ nghi ngờ này một khi đã sinh ra thì không thể dừng lại được.”
Lòng nghi ngờ một khi đã sinh là thì không thể dừng lại...Một khi đã sinh ra...Liền không thể dừng lại...
Cảnh Thiều trố mắt một lúc lâu, nổi lên một tia cười khổ. Kiếp trước hắn cũng vì sai nhỏ mà bị người tra ra chuyện diêm dẫn, sau đó càng không thể vãn hồi, rất nhiều tội danh hắn còn không biết khi nào thì phạm phải a.
Trong Phượng Nghi cung.
“Thần thiếp có chuẩn bị đồ mới cho các hoàng tử, nhưng mà Cảnh Du không ở trong cung, không có cách nào để nó mặc thử, cũng không biết có vừa người hay không.” Hoàng hậu cầm một bộ quần áo cho Hoành Chính đế nhìn, phiền muộn mà nói.
Nhưng mà, trong kinh gió nổi mây phun căn bản không lan tới Giang Nam, trong mắt Cảnh Thiều mỗi một ngày trôi qua đều vô cùng thoải mái a.
Đời trước Cảnh Thiều đánh đất phong Hoài Nam nhiều năm như vậy cho nên kéo dài kéo dài một chút cũng không sợ người hoài nghi, dựa theo tiết tấu khi trước, mỗi ngày đều tận lực chiến đấu, rất là dốc sức nha.
Vạn Bảo Các đã đủ tiền vốn, tình trạng quan viên cấu kết đã bị gỡ bỏ, vô vùng thuận lợi mà khai trương.
Bởi vì sinh ý là làm tốt, lại là mua bán hàng loạt, trong vòng một năm là có thể thu vốn, không chỉ có tiền lãi cho Hoài Nam Vương mà còn có tiền để dưỡng tư quân cho Cảnh Thiều. Bởi một nhà độc đại quá mức chói mắt, Mộ Hàm Chương đem Vạn Bảo Các đặt dưới danh nghĩa một hải thương thế gia ở Bình Giang, mặt khác chấp thuận các nhà khác mở cửa hàng cùng loại, nhưng mà không có một nhà nào có thể phát triển hơn Vạn Bảo Các cả.
Ngày tĩnh lặng luôn trôi qua nhanh, đảo mắt đã lại hết một năm, đến năm Hoành Chính thứ mười sáu, Tiểu Hoàng trưởng thành thành đại lão hổ, nghe nói Mộ Long Lân cũng sắp gọi được ca ca.
Cảnh Thiều nằm ở ghế trúc trong sân, thảnh thơi uống rượu hoa quế trong tay, Tiểu Hoàng thì nằm dưới đất gãi cái bụng lông xù chơi.
“Ca ca lại gửi tin này.” Mộ Hàm Chương từ trong phòng đi ra, cầm một phong thư, sắc mặt có hơi ngưng trọng.
“Sao vậy?” Cảnh Thiều thấy Vương phi nhà mình sắc mặt không tốt, vội vàng ngồi dậy kéo người tới nhuyễn tháp, tiếp nhận thư xem vài lần thì sắc măt lập tức quái dị, “Ca ca hỏi loại dược năm đó?”
Mộ Hàm Chương gật gật đầu, ngữ khí trong thư của Cảnh Sâm rất thận trọng, hỏi về loại tro nhang mà Mạt Bi đã chết năm xưa từng cho Tiểu Tứ tử của Duệ Vương uống.
“Chỗ này ta còn nửa bình.” Mộ Hàm Chương lấy ra một cái bình nhỏ, lúc trước đúng là y đã đổ ra một nửa từ gói giấy vì sợ bọn y không ở trong phủ sẽ mà có kẻ tìm ra thì không thể nói rõ, cầm theo đi Giang Nam.