Thê Vi Thượng
Chương 104 : Chiếu thư
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
Cảnh Sâm khó có khi không răn dạy Cảnh Thiều nói chuyện lỗ mãng, chỉ trầm mặc thật lâu. Nếu thánh chỉ không phải do Hoành Chính đế hạ thì là Tứ Hoàng tử soán vị, hoàng tử bọn họ ở bên ngoài tất nhiên phải trở về cạnh vua; nếu thánh chỉ là thật, lần này nếu Hoành Chính đế thật sự nổi lòng nghi ngờ thì trở lại kinh thành một mình cũng là tử lộ.
Mộ Hàm Chương nhìn nhìn Cảnh Thiều, khẽ thở dài, “Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể buông tha mới có thể tìm được một đường sinh cơ.”
Lấy tư chất của Duệ Vương, tất nhiên là người xứng đáng làm Thái tử, vốn tưởng chỉ cần bọn y cẩn thận hành sự giấu tài thì sau khi Hoành Chính đế trăm tuổi sẽ có thể thuận lợi đăng cơ, lại không ngờ được tai họa xảy đến bất ngờ bậc này. Nhưng mà từ xưa đến nay, chuyện đoạt vị trong hoàng thất ít khi có thể gió êm sóng lặng, những chuẩn bị của bọn y trước đây không phải là để đề phòng ngày này sao?
Cảnh Thiều hiểu ý tứ trong mắt y, nắm chặt bàn tay trắng mềm, lại quay đầu nhìn ca ca trầm ổn tựa núi, lúc này đây hắn nắm binh quyền, nhất định sẽ có thể bảo hộ chu toàn hai người này.
“Quay về thôi.” Cảnh Sâm rốt cuộc mở miệng nói chuyện, thanh âm trầm ổn khiến người an lòng, “Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!”
Việc này không nên chậm trễ, Cảnh Thiều chỉ để lại ba vạn trong tám vạn binh mã Giang Nam, năm vạn này lại thêm vào năm nghìn thân binh tự mình hộ tống huynh trưởng hồi kinh. Cố Hoài Khanh cũng muốn đi cùng nhưng bị ba người còn lại nhất trí phủ quyết, giờ là lúc lòng nghi ngờ của Hoành Chính đế nặng nhất, nếu để ông ấy thấy Hoài Nam Vương thì Cảnh Sâm cũng chỉ có bức vua thoái vị là con đường duy nhất.
Đất phong Hoài Nam có vị trí rất kì lạ, dĩ chi vi khởi thủ, có thể thuận lợi tiến thẳng tới nơi hoàng sủng (ý chỉ kinh đô), nếu đại quân muốn hạ kinh thành cũng không có nơi hiểm yếu nào.
Cảnh Thiều vẫn luôn không rõ tại sao Thái tổ lại có thể giao đất phong nguy hiểm như vậy cho tổ tiên Hoài Nam Vương, nhưng mà hắn quản làm gì a, hiện giờ Thái tổ lưu lại khuyết điểm này cũng là tiện nghi to cho hắn.
“Binh lực của Đại Hoàng tử có bao nhiêu?” Cảnh Sâm ngồi không trong xe ngựa, hỏi Mộ Hàm Chương vừa mới tiến vào.
“Không tới ba vạn,” Mộ Hàm Chương đã nhìn Cảnh Thiều đánh giặc quen rồi, không lo lắng lắm.
Cảnh Sâm buông sách trên tay, trầm ngâm một lát, hơi vuốt cằm.
“Ca ca, huynh nhìn ra điều gì sao?” Mộ Hàm Chương thấy hắn trầm tư, nhịn không được hỏi.
“Đại quân Trung nguyên nếu do phụ hoàng điều khiển thì ít nhất có thể điều tám vạn.” Cảnh Sâm thấy y trong nháy mắt đã sáng tỏ thì lộ ra vẻ vừa lòng, lại nói thêm vài câu thì việc phân bố và điều khiển binh lực Đại Thần.
Đã khởi hành nhiều ngày, Mộ Hàm Chương phần lớn thời gian đều ngồi chung xe ngựa với Cảnh Sâm, hai người đều là người ít nói nhưng cũng ngẫu nhiên tán gẫu, cũng nói tới không ít chuyện hữu ích, nhất là Mộ Hàm Chương, đối với tâm tư đế vương hiểu biết nhiều hơn, mà cũng biết Cảnh Sâm từ nhỏ đã học đạo làm vua.
“Cảnh Thiều thiện chiến nhưng với nhiều việc thì không có năng khiếu xử lý, đệ đã quyết định cùng nhau tư định chung thân, cũng nên tha thứ cho nó.” Cảnh Sâm nhìn thân ảnh đệ đệ nhà mình ở xa xa, lời trách cứ nói ra nhưng thanh âm lại tràn ngập yêu thương bảo vệ.
“Ca ca cứ yên tâm, thần đệ nhất định sẽ không khi dễ hắn a.” Mấy ngày nay cũng thân cận hơn với vị huynh trưởng này không ít, Mộ Hàm Chương trêu đùa.
Cảnh Sâm nhìn y, chậm rãi tươi cười.
“Hí~” một tiếng tuấn mã vang lên, giọng Cảnh Thiều ở bên ngoài xe ngựa nhao nhao ồn ào la to, “Ca ca, Quân Thanh, mau tới xem ta bắt được gì này!”
Hai người nghe tiếng thì xuống xe, liền nhìn thấy Cảnh Thiều ở ngoài xe mà bên chân còn có một người bị dây thừng trói như cái bánh chưng, kẻ trước mắt hung dữ trừng bọn họ, chính là Đại Hoàng tử Cảnh Vinh!
“Hoàng huynh, phụ hoàng trúng độc sao?” Cảnh Sâm lẳng lặng nhìn người trên mặt đất, trầm giọng nói.
“Hừ, các ngươi phạm thượng tác loạn nhất định không thể chết tử tế!” Đại Hoàng tử cười lạnh, không hề phủ định, trong mắt tràn đầy oán độc cùng điên cuồng.
Cảnh Sâm nhắm mắt, hít sâu một hơi, “Hại vua giết cha, các ngươi, quả thật đã điên rồi!”
“Ngươi đúng thật là một bát nước bẩn, ai cũng biết ngươi nóng lòng muốn đăng cơ, hạ độc phụ hoàng, còn muốn sát hại huynh trưởng sao?” Đại Hoàng tử muốn nhào tới Cảnh Sâm, bị Cảnh Thiều một cước đạp ngã.
“Cảnh Thiều, hôm qua con giết Mậu Quốc công sao?” Hoành Chính đế cũng không để ý thái y kia mà tựa vào đầu giường nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng,” Cảnh Thiều cúi đầu, “Mậu Quốc công mang binh ngăn cản nhi thần vào kinh, mưu đồ ám sát hoàng huynh, nhi thần bất đắc dĩ phải giết.” Hắn nói xong còn không hề có ý nhận sai.
Hoành Chính đế cũng không nói thêm mà chỉ hỏi một câu, “Cảnh Vinh đâu?”
“Hồi phụ hoàng, Đại Hoàng Huynh cùng đại quân ở một trăm dặm ngoài kinh thành.” Cảnh Thiều thành thật đáp, đương nhiên không có nói Đại Hoàng tử đang ngồi trong xe chở tù a.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng,” thái y bên kia đột nhiên mở miệng, “Thuốc này là một phương thuốc dân gian, dùng ít thì quả thực có thể hạ sốt, nhưng dược tính rất mạnh, nếu dùng quá liều thì không khác gì độc dược, không có thuốc nào chữa được... Vi thần vô năng!” Nói xong lại quỳ xuống, bi thương mà khóc.
Hoành Chính đế mở mắt ra, lẳng lặng nhìn hai huynh đệ quỳ gối trước giường.
Cảnh Sâm ngẩng đầu, khiếp sợ mà nhìn thái y, lại nhìn Hoành Chính đế.
Cảnh Thiều cũng có chút ngỡ ngàng.
“Mẫu hậu các con năm đó cũng là trúng loại độc này,” Hoành Chính đế lấy qua bình sứ kia nhìn kĩ, không để ý tới hai huynh đệ như bị sét đánh ngang tai, bình tĩnh mà nói, “Bây giờ trẫm cũng không thể qua khỏi rồi.”
“Phụ hoàng!” Cảnh Thiều thất thanh hô, đời trước rõ ràng Hoành Chính đế so với kẻ làm nhi tử như hắn sống còn lâu hơn, bây giờ là chuyện gì thế này?
“Cảnh Thiều, con vì hoàng gia chinh chiến nhiều năm, nhìn khắp Đại Thần cũng không có ai là đối thủ của con,” Hoành Chính đế sắc mặt hồng nhuận, nói chuyện không nhanh không chậm, không hề giống người trúng độc, “Trẫm muốn truyền ngôi vị hoàng đế lại cho con, con có bằng lòng không?”
Ầm ầm ầm! Giống như sét giữa trời quang, Cảnh Thiều hoàn toàn sửng sốt.
Kiếp trước mình dốc hết tâm huyết vì Thần triều này, cuối cùng rơi vào cảnh có mới nới cũ! Cả đời này dùng mánh lới tư lợi, phụ hoàng lại nói muốn giao lại ngôi vị này cho hắn, quả thật là trời cao chê cười rồi.
Cảnh Thiều trầm mặc một lúc lâu, cũng không nhìn vẻ mặt huynh trưởng, từng chữ từng chữ chậm rãi nói, “Phụ hoàng, nhi thần, không muốn!”
“Vì sao?” Hoành Chính đế nhìn chằm chằm Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều ngửa đầu nhìn phụ hoàng, “Nhi thần chẳng qua chỉ là một võ tướng, không hiểu việc trị quốc, vả lại nhi thần chung tình với Mộ Hàm Chương, chỉ cần cùng y tư thủ cả đời. Phụ hoàng nếu giao ngàn dặm non sông này cho nhi thần, chỉ sợ sẽ bị nhi thần hủy hoại một sớm một chiều mà thôi!”
Hoành Chính đế lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, giọng nói mang theo vẻ uể oải, “Tuyên chỉ đi.”
Vừa dứt lời thì thấy hai người đi ra từ sau bình phong, chính là Lại bộ Thượng thư và Lại bộ Thị lang Tiêu Viễn.
Tiêu Viễn đang cầm một cái hộp gỗ dài, không hề chớp mắt đứng sau lưng Thượng thư.
Lại bộ Thượng thư lấy ra một đạo ý chỉ, lớn tiếng đọc, “Thành Vương Cảnh Thiều, mưu nghịch phạm thượng, giam ở thiên lao đời đời không được ra ngoài!”
Cảnh Sâm mở to mắt nhìn, thê lương nói, “Phụ hoàng!”
Hoành Chính đế khoát tay ngăn hắn nói lại, Lại bộ Thượng thư thu hồi ý chỉ thứ nhất, lấy ra một cái khác, “Thành Vương Cảnh Thiều, vũ dũng bất phàm, sau khi tân hoàng đăng cơ, giao quản Đại nội thị vệ, Ngự lâm quân, ban thưởng thượng phương bảo kiếm, vương tử hoàng tôn cũng có thể chém! Cùng ngày tân hoàng đăng cơ, gia phong trấn quốc thân vương.”