Thê Vi Thượng
Chương 108 : Phiên ngoại 3
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
Nhà tù âm u suốt ngày không ánh sáng, nằm trên cỏ khô cũng không chống nổi hàn khí trên nền đá lạnh, từng trận từng trận thấm vào xương cốt, vào tim.
Một con chuột đang chui tới chui lui trong đám cỏ, bỗng nhiên đầu đụng phải một bàn tay, há cái mỏ nhọn cắn lên.
“A...” Cảnh Thiều bị chuột cắn tỉnh, lật tay túm nó lại.
“Chít chít ~” Con chuột sợ tới mức kêu hét không thôi.
Mộ Hàm Chương ngủ một bên tỉnh giấc, nhìn Cảnh Thiều giằng co cùng con chuột, không khỏi bật cười, chậm rãi ngồi dậy nói, “Vương gia sao không ngủ?”
Cảnh Thiều quay đầu lại nhìn y, cây đuốc ở đầu hành lang nhà tù ban đêm lay động, ánh sáng tối tăm chiếu vào người ở góc tường, hiện ra vài phần lo lắng. Nhịn không được giơ giơ tay về phía y, mang theo con chuột trong tay cho y nhìn, “Ta bắt được con này, chúng ta có thịt ăn đây.”
Mộ Hàm Chương nhíu mày nhìn mao lão thử đang giãy dụa không thôi, tưởng tượng không nổi thứ này thì bỏ vào miệng thế nào, cũng không tính nói tiếp đề tài này, “Vương gia nếu ngủ không được, chi bằng nói chuyện với thần một lát...khụ khụ...” Nói xong lại ho khan, thân thể y vốn không tốt, ở trong ngục lại không có thuốc, nền đá lại lạnh, ban đêm thường xuyên bị lạnh đến rút gân, hiện tại hai chân vẫn co rút đau đớn.
Cảnh Thiều thấy y lại ho khan liền nhích qua, buộc cái đuôi chuột lên cái đinh trên tường, ngồi bên cạnh y, “Ừm...nếu ngươi lạnh, thì dựa vào ta đi.” Tuy hắn hằng năm không ở nhà nhưng cũng biết thân thể Vương phi không tốt, nói sao thì cũng là chính phi, không thể quá khắt khe, thuốc vẫn luôn cho y uống, nhưng nhiều năm qua vẫn không khá lên.
Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cảnh Thiều không còn thần thái ngày xưa, trên mặt dính đầy bụi bẩn, đôi mắt đẹp cũng ảm đạm không ánh sáng. Mấy ngày này bị nhốt cùng nhau, nhìn hắn từ lúc đầu điên cuồng rồi về sau lại chậm rãi từ bỏ, gặp qua Nhị Hoàng tử thì hối hận, rồi đến suy sụp tinh thần, oán hận mấy năm nay tích lũy lại lại kì diệu tiêu tán không ít, nói đến thì Cảnh Thiều cũng là một người bất hạnh.
“Vương gia, người nhìn xem đó là cái gì.” Mộ Hàm Chương đưa tay chỉ chỉ một chỗ trên trần.
“Muỗng Nhỏ...” Mộ Hàm Chương nhìn hắn, vươn tay ôm vào lòng nhẹ nhàng vỗ về, “Ác mộng sao?”
Thân thể ấm áp bên người mình, chính thức kéo hắn trở về từ cơn ác mộng, Cảnh Thiều chậm rãi vươn tay ôm lấy Vương phi nhà mình, chậm rãi siết chặt, chỉ muốn y hòa vào tận cốt tủy mình.
Mộ Hàm Chương phát hiện hắn đổ mồ hôi lạnh đầy người, không khỏi đau lòng không thôi, vuốt ve sống lưng hắn, “Mơ thấy gì sao?” Lấy tính tình không sợ trời không sợ đất của Vương gia nhà mình, rốt cuộc cái gì có thể dọa hắn thành như vậy?
Cảnh Thiều trầm mặc không chịu mở miệng, chỉ vùi mặt nơi gáy y ấm áp, tham lam hít vào khí tức khô mát.
Mộ Hàm Chương thấy hắn không đáp cũng không chịu buông ra, bất đắc dĩ cười cười, bọn họ đã thành gia cũng hơn mười năm rồi, người này vẫn y hệt một hài tử, liền nói giọng mềm mại, “Mới rồi ta cũng mơ một giấc mơ kì quái, ta mơ thấy chúng ta ở một phòng giam, ngươi còn bắt một con chuột...”
“Quân Thanh!” Cảnh Thiều mạnh mẽ gỡ người trong lòng ra, trừng mắt nhìn y, không đợi người nọ đáp lại đã một tay áp người xuống, hung hăn hôn môi.
Cảnh Trong mơ lúc nãy quá mức chân thật, loại thống khổ sắp mất đi tất cả ấy thiếu chút nữa bao phủ hắn, Cảnh Thiều không nhịn được lần nữa, lần nữa xác nhận - người trước mắt không phải mộng, hắn cùng Quân Thanh đều còn sống, sống tốt, hắn rất chiếu cố Quân Thanh, bọn họ sống cùng nhau rất hạnh phúc.
Cảnh Thiều ôm chặt người trong lòng, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên khóe mắt phiếm hồng.
Chuyện cũ đã thành giấc mộng hoàng lương, có ta thán cũng vô dụng.
Thế gian này có thể có mấy lần được cơ hội quay đầu làm lại? Đợi mất đi người trước mắt mới biết vinh hoa phú quý cũng chỉ là công dã tràng, rồi mới sâu sắc hối hận.