Thê Vi Thượng

Chương 15 : Phát cuồng

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Hai người chơi suốt một ngày, khi về đến vương phủ thì trời đã tối, hơn nữa cũng đã qua giờ cơm chiều. Vì Tây Uyển là nơi ở của nữ quyến, cho nên nghỉ ngơi sớm hơn Đông Uyển rất nhiều. Mộ Hàm Chương liền miễn cho các thiếp thất đêm nay không cần thỉnh an, để tránh làm trễ giờ Tây Uyển nghỉ ngơi.



Bồn tắm đầy nước nóng đã được chuẩn bị sẵn sau bình phong, trong nước có bỏ thêm hương liệu được tiến cống, còn rải một lớp cánh hoa tươi trên mặt.



Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều cởi y phục chuẩn bị vào tắm, liền cầm lấy một quyển sách ngồi trên giường La Hán chờ hắn tắm xong thì đến mình tắm, nhưng lại bị Cảnh Thiều túm qua, “Quân Thanh, hôm nay ngươi đẩy ta ngã xuống đất, bây giờ mông vẫn còn đau.”



“Thần…” Nhớ tới chuyện trưa nay, mặt Mộ Hàm Chương lại đỏ lên, lúc chiều đã xin lỗi hắn rồi, sao vẫn không chịu tha.



“Xin lỗi thì phải có thành ý mới được.” Cảnh Thiều nắm tay người ta kéo ra sau bình phong, “Ta bị thương, ngươi phải giúp ta tắm.”



Mộ Hàm Chương mở to mắt nhìn hắn, lần tiên nghe nói mông bị thương nên không tiện tắm rửa, “Ta… Ta không biết…”



“Không sao, ta cũng tắm giúp ngươi.” Cảnh Thiều hí hửng tự cởi sạch y phục, mở đường nhảy vào bồn nước, nhìn vị Vương phi vẫn còn đang ngây người bất động, vỗ thành bồn “Mau vào đây, nếu không phạt ngươi một lát nữa phải bôi thuốc cho ta.”



Bôi thuốc? Mộ Hàm Chương cắn môi, lên giường bôi thuốc cho chỗ đó của hắn, hoặc là khỏa thân đối diện nhau trong bồn, so sánh thử, có vẻ như cái nào cũng nguy hiểm, nhưng nếu là bôi thuốc thì mình còn được mặc y phục…



“Quân Thanh?” Cảnh Thiều buồn cười nhìn Vương phi nhà mình cắn môi đau khổ suy nghĩ, cảm thấy vô cùng đáng yêu.



“Vậy… Để thần giúp Vương gia bôi thuốc đi.” Nói xong thì chạy thẳng ra không dám quay đầu lại.



“Phụt~” Cảnh Thiều vắt người trên bồn nước cười lớn.



Lúc Mộ Hàm Chương tắm xong, thay áo trong mới đi ra bình phong ra thì đã thấy tên Vương gia nào đó chỉ mặc áo trong, không quấn khố, khoe mông trần nằm úp trên giường hăm hở đọc binh thư.
Mộ Hàm Chương siết chặt nắm tay, xoay người rút một cây đao cùn tung lên, “Cảnh Thiều, ngươi bình tĩnh một chút!”



“Keng!” Tiếng mũi giáo đánh vào cây đao, gọi lý trí của Cảnh Thiều trở lại, động tác vung giáo dừng lại vài giây, Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn hắn, “A~” ngửa mặt lên trời rống lớn, nhảy lên cao, vung giáo chém vào cọc gỗ, cây cọc lập tức bị xẻ thành bốn năm mảnh.



Cây giáo bạc rơi xuống, máu tươi chảy theo đầu ngón tay hắn nhỏ tanh tách xuống mặt đất, hòa vào nước mưa tí tách, lập tức biến thành dòng nước đỏ nhạt.



Mộ Hàm Chương chạy đến, nâng bàn tay phải của hắn lên, hổ khẩu bị toạc ra, trong lòng bàn tay cũng tươm máu, lấy khăn tay trong tay áo ra, đè lên vết thương vẫn không ngừng túa máu. Cảnh Thiều ngửa đầu nhìn lên trời, nước mưa đọng trong mắt, chảy xuống hai má.



“Quân Thanh… Bọn chúng hại chết mẫu hậu… Mẫu hậu của ta…” Cảnh Thiều nhẹ giọng nói, không lớn, chỉ như nỉ non, nhưng Mộ Hàm Chương vẫn nghe rõ.



Cảnh Thiều đã mất hết sức lực ngã xuống mặt đất, Mộ Hàm Chương ngồi xuống, chầm chậm ôm hắn vào lòng, “Thiều… Đã có chuyện gì?”



“Quân Thanh…Quân Thanh…” Cảnh Thiều vùi mặt vào vai hắn, hôm nay ca ca nghe xong kế sách của hắn, vui mừng phát hiện đệ đệ mình cuối cùng cũng đã trưởng thành, liền nói cho hắn biết một vài chuyện trước đây chưa từng nói với hắn, trong đó, bao gồm cả nguyên nhân thật sự về cái chết của nguyên Hoàng hậu.



.



trướng phòng: phòng thu chi, kế toán



tùng tử đường: kẹo đậu phộng



hổ khẩu: kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ