Thê Vi Thượng

Chương 18 : Tiểu thị lang

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Ngày hai mươi mốt tháng ba năm Hoành Chính thứ mười ba, Thành Vương quay lại triều đình.



Cảnh Thiều đứng giữa đại điện nguy nga lộng lẫy, nhìn từng khuôn mặt có quen có lạ trước mắt, cảm thấy như đã mấy đời người. Năm ấy hắn quỳ giữa chính điện, nghe tất cả mọi người tố cáo mình.



Hộ bộ thượng thư tố hắn đầu cơ trục lợi diêm dẫn, Công bộ thượng thư tố hắn dựng phủ xây thành, cả ngự sử cũng tham gia nói hắn giết tù binh, hà hiếp dân chúng. Nhưng đa số là tố hắn khi quân phạm thượng, có ý đồ mưu phản. Nhìn qua một lượt những khuôn mặt trên điện, Mậu quốc công là cha vợ tương lai của tứ hoàng tử, Vĩnh Xương Bá là thân huynh đệ của kế hậu, hai vị thượng thư Hộ bộ và Công bộ là người của hoàng thượng, ngoài ra chỉ hùa theo.



Phía thân thích của kế hậu đương nhiên phải phủ đầu, còn hai vị thượng thư, Cảnh Thiều khẽ liếc mắt về phía Hộ bộ thị lang phía sau Hộ bộ thượng thư, ngày ấy ngoài huynh trưởng, chỉ có một tiểu thị lang này chịu nói một câu công bằng cho hắn. Hắn vốn thuộc phái thanh lưu, tính cách cũng không cứng nhắc, là tân khoa trạng nguyên năm năm trước, tiền đồ sáng lạn một bước lên mây trở thành thị lang, nhưng cho đến khi Cảnh Thiều gặp chuyện cũng vẫn chưa lên chức thêm lần nào, có lẽ có thể kéo người này về phía mình, thay đổi vị trí thượng thư.



Cảnh Thiều đang suy ngẫm, huynh trưởng đứng bên cạnh đột nhiên dùng khuỷu tay đụng đụng hắn, vội ngẩng đầu, phát hiện phụ hoàng và các đại thần đang nhìn mình, ngự sử Phạm Kiệt đang đứng giữa đại điện.



“Lời đồn về tứ hoàng tử.” Cảnh Sâm nghiến răng, nói không mấp máy môi, nhỏ giọng nhắc hắn.



Cảnh Thiều bừng tỉnh, bước lên một bước nói, “Nhi thần cho là, lời của ngu dân, bất quá là chuyện phiếm trong lúc trà dư tửu hậu, không cần phải lo lắng.” Trả lời rất quy củ, mắt Hoành Chính đế chuyển hướng sang Cảnh Sâm.



Cảnh Sâm bước ra nói, “Người xưa nói ‘Chỉ cú lai sào, không huyệt lai phong. Kỳ sở thác giả nhiên, tắc phong khí thù yên.’, nếu trong dân gian đã có lời đồn như thế, hẳn là phải có nguyên nhân, vẫn nên sớm làm rõ, tránh làm ô danh tứ hoàng đệ.”



Hai huynh đệ đáp khác nhau, hiển nhiên là không biết trước chuyện, dù có biết cũng chưa thương lượng trước, Hoành Chính đế vừa lòng gật đầu: “Cảnh Du, con tự nói xem là thế nào?”



Tứ hoàng tử Cảnh Du bước ra, quỳ dưới bậc thang nói: “Nhi thần sợ hãi, chỉ vì năm ngoái Đông Doanh tiến cống một ít cá biển tươi, thái thành miếng mỏng ăn sống mới nếm đủ vị tươi ngon, nhi thần cảm thấy vừa miệng cho nên ăn hơi nhiều một chút, không ngờ lại bị hạ nhân trong phủ nói lung tung, cho nên mới khiến cả thành xôn xao. Nhi thần có tội.”



Tứ hoàng tử chỉ vừa vào triều không lâu, phụ trách việc tiến cống của phiên bang, đương nhiên biết không ít thứ li kì từ ngoại quốc.



“Hoàng thất là tấm gương của thiên hạ, nhất cử nhất động của ngươi đều sẽ bị bách tính chú ý, sao có thể chấp nhất với thứ dung tục như thế?” Hoành Chính Đế có hơi tức giận, người trong hoàng thất kiêng kị nhất là quá chấp nhất với thứ gì đó.




Tiêu Viễn vội đẩy vị phu nhân cao hơn mình một cái đầu ra, hầm hừ nói: “Ngươi không nói thật, phạt ngươi ngày mai mặc y phục hồng phấn!” Nói xong thì vẩy tay áo đi ra ngoài.



“Ta không có y phục hồng phấn.” Chu Cẩn bất đắc dĩ, lần nào làm xong, người này cũng bắt mình mặc đủ loại y phục màu sắc rực rỡ, hại người trong cả kinh thành đều biết lão bản Hồi Vị Lâu tính tình kì dị.



“Ta xong việc sẽ đi mua cho ngươi!” Tiêu Viễn phẩy tay, đến Hộ bộ với tâm trạng vô cùng tốt.



“Hôm qua ta đâu có làm gì…” Chu Cẩn lầm bầm, rồi lập tức cười xấu xa, nếu đã phải mặc màu hồng phấn, vậy đêm nay phải đòi cho đủ.



Cảnh Thiều về vương phủ, vừa nghĩ đến đủ loại phương pháp Tiêu Viễn dạy cho vừa đi vào Đông Uyển, vừa đến cửa tiểu thư phòng đã nghe thấy giọng nói the thé của trắc phu nhân Tống thị, “Quy tắc trong vương phủ như vậy, cho dù là Vương phi cũng không thể phá lệ, nếu không sau này vương phủ sẽ náo loạn.”



“Bất quá là dọn một gian phòng của hạ nhân ở tạm, ăn dùng của bọn họ cứ trừ vào phần của ta là được.” Giọng nói của Mộ Hàm Chương vẫn ôn hòa như cũ, nhưng có thể nhận ra đã có ý giận.



“Vương phi nói thật nhẹ nhàng, thứ cho thiếp thân nói thẳng, Vương phi vào phủ ngày tám tháng ba, tháng này căn bản không có bổng lộc, bảo thiếp thân phải trừ vào đâu?” Giọng nói không chịu thua kém của Tống Lăng Tâm có vẻ bén nhọn, khiến cả Cảnh Thiều vốn đang có tâm trạng khá tốt lập tức nổi giận.



..



_thân huynh đệ: anh em ruột



_thanh lưu: trong sạch



_Chỉ cú lai sào, không huyệt lai phong. Kỳ sở thác giả nhiên, tắc phong khí thù yên: Phần chạc cây quất sẽ có chim chóc đến làm tổ, nơi trống trải sẽ sinh ra gió. Tổ chim và gió xuất hiện khác nhau tùy vào điều kiện hoàn cảnh khác nhau, vậy bản chất của gió cũng sẽ có khác biệt tùy theo điều kiện hoàn cảnh khác biệt.”