Thê Vi Thượng
Chương 35 : Phỏng đoán
Ngày đăng: 10:19 18/04/20
Khâu di nương nhìn quanh, thấy đại nha hoàn Yên Hồng bị phu nhân sai ra ngoài đang bưng khay trà đi từ đầu kia hành lang tới thì vội lùi lại vài bước, xoay người nấp vào sau một cây cột lớn, chờ nàng ta đi đến trước cửa mới bước chậm ra.
“Khâu di nương đến đưa sổ sách sao.” Yên Hồng nhìn thấy Khâu di nương vội cười nói, từ tháng sau Khâu di nương là trắc phu nhân rồi, hiện tại người trong phủ đều lễ phép với bà hơn trước nhiều, “Đại thiếu gia đang ở bên trong, nô tỳ mang vào giúp di nương.”
“Làm phiền cô nương.” Khâu di nương cười giao sổ sách trong tay cho nàng ta, xoay người đi.
Hai người trong phòng nghe thấy tiếng nha hoàn lập tức ngừng nói, chờ nàng ta vào phòng, Đỗ thị hỏi, “Yên Hồng, ai ở bên ngoài?”
“Nô tỳ đi đến cửa vừa lúc gặp Khâu di nương đến đưa sổ sách, đã được nô tỳ ngăn lại rồi.” Yên Hồng cười đặt sổ sách lên bàn.
Bắc Uy Hầu phu nhân nhíu mày, hôm nay đã bảo Khâu di nương kiểm tra sổ sách trong sảnh bên, đuổi hết các nha hoàn ra lại quên mất bà ta, may mà Yên Hồng về kịp lúc. Bảo Yên Hồng ra ngoài canh cửa, Đỗ thị ngẩng đầu lên nói với Mộ Linh Bảo: “Con không còn nhỏ nữa, nhi tử đã biết đi rồi, đừng có đi theo đám hồ bằng cẩu hữu đó vào kĩ viện suốt ngày! Rảnh rỗi thì luyện võ, lần sau có đánh nhau với người của Mậu Quốc Công cũng không mất mặt!”
“Chuyện hôm đó không trách con được, tên tiểu tử đó chơi xấu!” Mộ Linh Bảo thấy mẫu thân mắng mình, không phục, “Sợ gì chứ, tiểu tử Hàm Chương không thể học võ, con tiện tay luyện vài đường cũng hơn nó!”
Khâu di nương về gian phòng của mình, trong lòng rối bời. Vốn nghĩ Vương gia đối xử với Hàm Chương không tệ, hiện tại nó sống tốt hơn khi còn trong phủ Bắc Uy Hầu nhiều, mình cũng chẳng mong gì hơn. Thế mà lại quên mất chuyện tranh đoạt đế vị! Thành Vương anh dũng thiện chiến thế nào, đến một đứa bé trong kinh thành cũng biết, người như vậy mà lại cam tâm làm Vương gia cả đời sao? Còn là một vị vương không thể có con trưởng, con cháu không thể thừa tước?
Muốn gặp nhi tử nói chuyện, nhưng mình vẫn còn là một tiểu thiếp không được ra khỏi cửa trong, Khâu thị thở dài, gọi nha hoàn Yên Thúy của mình đến, bảo nàng ta đưa một phong thư đến Mặc Liên Cư.
“Di nương, cửa hàng của nhị thiếu gia… bán hương cao, sao nô tỳ dám vào?” Yên Thúy đỏ mặt.
Mộ Hàm Chương nghe vậy, nhận ra chỗ khó xử của hắn, xoay lại nhìn cách bày trí trong tiệm. Bách tính bình dân không trọng việc ăn mặc, nam nhân đến mua cũng khó nhận ra là phu hay thê, cho nên chẳng có gì; chỉ có điều nam thê của những nhà hầu tước thì lại rất bất tiện. Cho nên hộp sắt giá rẻ bán được nhiều nhất, hộp bạc đắt nhất cũng có thể bán cho những tên công tử ăn chơi muốn lấy lòng mỹ nhân, ngược lại hương cao trong hộp gỗ lời nhiều nhất lại không bán được nhiều như dự tính.
“Nếu Lâm đại ca không tiện đến, cứ nói số lượng, đầu tháng ta sẽ sai người gói kín đưa đến phủ, cứ nói là đồ ta tặng là được.” Mộ Hàm Chương nghĩ đến đây, trong lòng chợt nhận ra, ở vương phủ mỗi tháng Phủ nội vụ đều đưa đến đúng ngày đủ số, vậy thì những nhà vương hầu khó mua nhưng lại rất cần có thể cho bọn họ trả tiền định kì, sau đó đưa hàng đến đúng ngày mỗi tháng.
“Như thế có thể giải quyết được phiền hà lớn cho ta.” Lâm công tử nghe vậy thì rất vui, lập tức đưa tiền đặt cọc.
Ra khỏi Mặc Liên cư, thấy vẫn còn sớm, Mộ Hàm Chương liền đi bộ đến nha môn Binh bộ. Khi đến cửa Binh bộ vừa đúng giữa giờ tị, một bóng người đang đi từ trong ra.
“Vương gia, chuyện này còn chưa giải quyết xong, sao ngài đã đi rồi?” Tôn thượng thư cầm quyển sổ sách đuổi theo ra.
“Ngươi tự quyết định là được, ta có việc gấp, lần sau nói tiếp!” Cảnh Thiều xua tay, ngước lên thấy Vương phi nhà mình đang đứng trước cửa, mặc áo dài xanh nhạt rất đẹp, liền cười toe toét chạy tới.
.
._hồ bằng cẩu hữu: bạn bè xấu
_giờ tị: chín giờ đến mười một giờ sáng