Thê Vi Thượng

Chương 47 : Thôn dưới chân núi

Ngày đăng: 10:19 18/04/20


Hành quân đường dài, nhánh quân tinh nhuệ của Cảnh Thiều không mang khí giới công thành hay giáp nặng gì nhưng dù sao cũng không phải toàn bộ đều là kỵ binh, lại phải mang theo đồ đạc linh tinh, tốc độ cũng không nhanh, cho nên xe ngựa của Mộ Hàm Chương cũng không bị coi là cản trở hành trình, chậm rãi theo sau ngựa Cảnh Thiều.



Cát Y lẳng lặng ngồi trước xe ngựa, tùy thời rót nước bưng trà cho người trong xe, lúc nghỉ trưa, Cảnh Thiều sẽ chui vào nghỉ với quân sư trong chốc lát. Hữu Hộ quân rất là ghen tị, thường xuyên đoạt vị trí của xa phu, thuận đường lôi kéo làm quen nha hoàn xinh đẹp của quân sư a, nhưng mà Cát Y là hỏi mười câu đáp được một câu, ngay cả Hữu Hộ quân tò mò lai lịch quân sư cũng không từ Cát Y này hỏi được một vài lời.



“Nha hoàn của quân sư, tự nhiên có thể bảo vệ bí mật hơn ngươi nhiều a.” Tả Hộ quân vỗ vỗ Hữu Hộ quân ủ rũ.



“Tiểu Tả, ngươi là đang an ủi ta sao?” Hữu Hộ quan liếc hắn.



“Tất nhiên rồi.” Tả Hộ quân mặt không đổi sắc xoay người lên ngựa, tiếp tục chạy đi.



Cứ như thế hơn mười ngày thì đến vùng núi, dãy núi kéo dài không dứt cản trở con đường phía trước, chi bằng đi đường vòng. Cảnh Thiều hạ lệnh hạ trại trước, hôm sau lại xuất phát.



“Trường xà trận công thủ đều yếu, một khi gặp địch chính là đứng im chờ bị đánh!” Bên trong trướng, Triệu Mạnh chỉ vào một bản đồ địa hình.



“Nhưng hành quân theo sơn đạo, không dùng trường xà trận thì đi không qua!” Hữu Hộ quân cũng chỉ vào bản đồ địa hình.



“Tranh cãi gì vậy?” Dùng qua cơm chiều, Cảnh Thiều mang quân sư theo đến, liền hỏi Tả Hộ quân một bên mặt không đổi sắc.



“Hồi Vương gia, chúng thần đang thương thảo đường đi sơn đạo tây nam.” Tả Hộ quân đáp.



Cảnh Thiều hiểu rõ, hôm nay gặp núi cản đường, vì binh mã khí cụ trong người nên đi thẳng còn tốn thời gian hơn cho nên chọn đường vòng, nhưng tây nam khắp nơi đều là đồi núi, nhiều không kể xiết, chỉ có thể đi qua sơn đạo, đi thế nào là cả một vấn đề lớn.



“Quân sư, ngài nói xem, sơn lộ này có thể không hành quân theo trường xà trận không?” Hữu Hộ quân kéo Mộ Hàm Chương tới nhìn bản đồ tây nam trên bàn, đa số sơn đạo đều hẹp, nhất định không thể triển khai thế trận khác.



“Ta chưa nói không thể dùng trường xà trận, nhưng nếu quân địch hai bên sơn đạo, ngực cùng bụng trường xà sẽ bị thương, chỉ có thể chờ bị đánh úp, ta nghĩ nên cho quân tiên phong mở đường!” Triệu Mạnh sợ bị hiểu lầm, vội giải thích.
Cảnh Thiều lấy ra một khối bạc vụn, “Ngươi đem tiểu hổ trong hang đó tới đây cho ta, đây là tiền cọc, hai ngày sau nếu ngươi tìm được, ta cho ngươi gấp mười”.



“Thật sao?” Thợ săn nhận khối bạc kia, vui vô cùng, “Công tử yên tâm, cứ giao cho ta!”



“Bất quá chỉ là súc sinh, thương cảm cho chúng làm chi!” Hàng thịt đối diện hừ một tiếng, giơ dao to trong tay lên băm thịt lợn bang bang.



Mộ Hàm Chương thấy việc Cảnh Thiều làm, trong lòng vui mừng, lại nghe hàng thịt nói như vậy, cũng không nhíu mày xoay người nói, “Hổ con trong hang nếu không cứu chắc chắn đói chết.”



“Hừ, nếu thương tiếc tiểu hổ kia,” hàng thịt giơ giơ thịt heo trong tay lên, “Ngươi lúc ăn thịt lợn sữa sẽ vì nó rơi lệ a!”



Cảnh Thiều thấy vậy xoay người nhìn lại, thấy một tráng hán đang làm thịt heo, trên người chỉ khoác một cái hầu bao, nhất thời mừng rỡ, bước nhanh tới trước, “Xin hỏi tráng sĩ có phải họ Hách?”



Người này chính là mục đích của hắn, hậu nhân của tướng quân tiền triều, Cảnh Thiều đời trước năm Hoành Chính thứ hai mươi mới tương ngộ mãnh tướng Hách đại đao!



“Lớn như vậy ngươi không đọc được a!” Hàng thịt vung dao quơ quơ chỉ bảng quán thịt heo thiệt bự.



Mộ Hàm Chương theo hướng dao nhìn, mặt trên viết bốn chữ lớn “Hàng thịt Hách”! Nhìn nhìn khóe miệng run rẩy của Cảnh Thiều, không khỏi buồn cười ra tiếng.



“Cho ngươi mở một hàng thịt, ngươi liền ở chỗ này dông dài lười biếng phải không!” Đúng lúc này, một giọng nữ trung khí mười phần từ phòng trong truyền đến, không bao lâu, một phụ nhân cường tráng bưng chậu thịt đi ra, loảng xoảng ném tới trước mặt Hách đại đao.



“Chỗ này thái hết đi, lão Lý còn đang chờ lấy thịt đấy!”



“Ai.” Hàng thịt mới vừa rồi còn nóng nảy vô cùng, giờ chính là thấp thấp giọng, thành thành thật thật cúi đầu băm thịt lợn.