Thê Vi Thượng
Chương 54 : Cảnh sắc mùa xuân
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
Cảnh Thiều ôm chặt người trong ngực, tình cảnh trong ngục kiếp trước kia không ngừng hiện lên trước mắt làm hắn nghĩ mà sợ, hôm nay nếu chệch một bước, Quân Thanh của hắn có thể đã thành quỷ dưới thanh đao kia rồi.
“Vương gia, quân y đã đến.” Hữu Hộ quân kéo quân y đang hoang mang rối loạn tiến vào, sau đó nhìn thấy quân sự tựa vào ngực Vương gia, này, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy ái muội!
Tả Hộ quân cũng theo tới, thấy Hữu Hộ quân như bị sét đánh vội dùng tay nhắc hắn một chút.
Mộ Hàm Chương thấy có người vào liền buông tay Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua quân y kia, “Còn không mau lại đây!” Vì hoàng tử xuất chinh, Thái y viện đặc biệt điều một người hơi trẻ tuổi theo quân, cho nên y thuật của vị quân y này miễn cưỡng tin được.
“Vâng!” Quân y kia vội tiến tới đặt hòm thuốc sang một bên, nhìn nhìn tình trạng Mộ Hàm Chương, vươn tay kéo vạt áo y.
“Ngươi muốn làm gì!” Cảnh Thiều chộp lấy bàn tay đang hướng phía ngực Vương phi nhà mình mà trừng hai mắt đỏ ngầu.
“Vương...Vương gia, thần...phải cởi áo ra để xem miệng vết thương.” Quân y bị hoảng sợ, bị Thành Vương trừng như vậy làm y sợ đến nói lắp.
Cảnh Thiều nghe được lời ấy liền không vui, sao có thể để người khác nhìn tới thân thể Vương phi nhà mình chứ! Nhưng mà không có cách nào, trị thương quan trọng hơn, hắn hít sâu một hơi tự mình đưa tay tháo vạt áo người nọ xuống.
“A...” Máu cùng quần áo đã muốn dính cùng một chỗ, kéo mạnh sẽ làm y đau đớn, Mộ Hàm Chương nhịn không được hít vào một hơi.
Cảnh Thiều lập tức không dám động, cẩn thận gỡ chỗ vải bị nát, xoạt một tiếng xé đi, nhanh chóng lột vạt áo làm lộ ra đầu vai nhiễm đỏ. Một miệng vết thương lớn chừng ba tấc kéo dài từ bả vai uốn lượn đến xương quai xanh, còn không ngừng chảy máu thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Quân y bị khí thế của Thành Vương hù dọa, không dám bắt đầu, liền tiến tới nhìn kĩ, “Bẩm Vương gia, may là tránh được kịp lúc, một đao này không thương tổn gân mạch hay nội tạng, chỉ cần thoa thuốc là được.” Trong quân doanh cũng không có dược liệu gì tốt, vả lại cũng chả phải hoàng thân quốc thích gầy yếu gì, hắn cũng sẽ không kê đơn thuốc bổ huyết linh tinh.
Cảnh Thiều nhìn tuấn nhan người trong ngực trắng bệch, thật đau lòng, vết thương lớn như vậy mà mấy ngày nữa còn phải hành quân, trên đường xóc nảy tất nhiên sẽ không nhanh khép miệng.
Quân y thấy Vương gia không tỏ vẻ gì, liền lấy ra một lọ kim sang dược.
“Bảo vệ binh đem nước ấm đến, tất cả ra ngoài.” Cảnh Thiều trực tiếp đoạt lọ thuốc, không cho quân y một cơ hội bôi thuốc nào, phất tay đuổi người.
“Ngủ không được, chúng ta ra bờ sông một chút đi.” Mộ Hàm Chương nói xong xuống giường mặc quần áo, còn đem ngọc tiêu kia đeo bên hông.
Cảnh Thiều trố mắt một lát, sợ y đụng tới miệng vết thương vội đi qua giúp y khoác áo ngoài. Tuy không biết Vương phi nhà mình vì sao nửa đêm lại muốn tới bờ sông hứng gió, nhưng chính mình trong đầu cũng loạn lên không ngủ được, cũng nên ra ngoài một chút.
Doanh địa dựng ở ven sông, phía sau là một con sông nhỏ, ánh trăng rơi nhợt nhạt trong nước, có thể nhìn rõ đá cuội ở đáy sông.
Hai người nắm tay đi dọc bờ sông một lát Mộ Hàm Chương đã toát mồ hôi, không thể không ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi.
Cảnh Thiều sờ sờ trán y, “Đừng đi nữa, ngồi một lúc ta ôm ngươi trở về.”
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu cười nói, “Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì?” Cảnh Thiều ngẩn người, ngẩng đầu nhìn trăng tàn trên cao, nghĩ không ra hôm nay là ngày gì.
Mộ Hàm Chương lại cười không nói mà lấy ngọc tiêu bên hông ra, “Ta thổi cho ngươi nghe một khúc.”
-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường trong truyền thuyết a:
Hữu Hộ quân: Tiểu Tả, Vương gia cùng quân sư quá nửa đêm ra bờ sông làm gì a?
Tả Hộ quân: Thổi tiêu.
Hữu Hộ quân:!!!