Thê Vi Thượng
Chương 58 : Nội tặc
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
Mộ Hàm Chương cười không nói, một tay cầm thư bắt đầu xem, nhìn hai dòng đầu mới nhớ đây là thư riêng của huynh đệ người ta liền quay đầu nhìn Cảnh Thiều, phát hiện người nọ lại đang nắm tay kia của mình mà đùa đến bất diệc nhạc hồ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Đúng rồi, ngươi còn không có nói cho ta hai cái túi gấm kia rốt cuộc là về việc gì a?” Cảnh Thiều nắm bàn tay oánh nhuận như ngọc kia nghịch một lát, cảm thấy thật ngon liền nhịn không được đưa lên miệng gặm gặm, thấy Vương phi nhà mình nhìn qua mới ngượng ngùng mà nhả ra, vội vàng tìm một cái để nói.
“Oa ô!” Tiểu lão hổ bị đạp cho tỉnh ngủ mà cào cào sàng đan, Cảnh Thiều vừa buông tay y thì đã bị một cục lông ôm lấy.
Hổ nhỏ bị cốc đầu thực ủy khuất a, Mộ Hàm Chương lui tay vào trong chăn, cười khẽ, “Mấy cái đó là phòng hờ thôi, nếu Triệu Mạnh không trúng kế mà cứ thành thành thật thật phá Thắng Cảnh quan thì tự nhiên sẽ một đường đánh tiếp, cần gì phải xem chứ.”
Cho nên mới nhắc đi nhắc lại Triệu Mạnh không được mở ra trước, vì hai cái căn bản là mâu thuẫn nhau!
“Tê...” Tiểu lão hổ không tìm thấy tay chủ nhân liền bổ nhào vào gặm tay Cảnh Thiều, tay bị cắn đau làm Cảnh Thiều nắm miệng hổ kéo ra, phát hiện mọc thêm một cái răng nanh nho nhỏ, “A? Mọc răng nanh?” Hắn liền vươn tay muốn mở cái miệng đầy lông kia ra xem có mọc nhiều không.
Mộ Hàm Chương kéo tay hắn qua, xoa xoa chỗ đau, “Đừng để nó cắn loạn, lỡ cắn chảy máu có thể sinh bệnh.” Lão nhân thường nói bị động vật cắn là điềm xấu, có thể bị nhiễm mấy bệnh truyền nhiễm không tốt.
Cảnh Thiều đem hổ nhỏ chổng vó lên trời mà nắm chặt, nó giãy thế nào cũng không buông.
“Oa ô ô!” Tiểu lão hổ bất mãn vươn đầu muốn cắn nhưng không tới, gấp đến cái đuôi nhỏ quật chăn không ngừng.
Thu thập được hổ nhỏ xong, Cảnh Thiều lại tiếp lời, “Nếu Triệu Mạnh phá quan mà mở túi gấm xem thì làm sao?”
Mộ Hàm Chương ôm tiểu lão hổ bị khi dễ đã muốn giận dỗi lên, sờ sờ trấn an sau đó cho nó nằm ngửa trên chân mình, cậu chàng thích thú mà cong cong cái bụng, “Ngươi cảm thấy trong tình hình đó Triệu Mạnh sẽ hiểu câu nói kia sao? Đợi hắn trở về ta sẽ có lý do ứng đối.”
Mộ Hàm Chương tiếp nhận mở ra, bên trong ghi chép đầy những con số cùng câu chữ. Phần đầu nhìn không hiểu lắm nhưng dở đến phía sau thì y dần mở to hai mắt, “Thứ này từ đâu mà có?”
“Lục soát trong quần áo Vương Nhị.” Cảnh Thiều nêu tội.
Mộ Hàm Chương chẳng kịp so đo hành vi lòng dạ hẹp hòi của hắn, nghiêm túc nói, “Phần trước ta không hiểu, nhưng vài tờ này đều là số lương thực dùng hàng ngày trong quân, mấy thứ này ta đã nghiêm cấm sao chép, hơn nữa, tờ cuối cùng này là thư từ với người nào a.” Nói xong, mở ra tờ cuối cùng đưa cho Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều cầm tới xem kĩ từng trang một, tựa hồ là nhận chỉ thị của người cùng gã này thư từ. Khương Lãng nói đã lục soát khắp chỗ ở Vương Nhị cũng không gặp thư tín linh tinh.
Số lượng lương thảo... Cảnh Thiều trầm mặc tự hỏi cuốn sổ này, lúc đầu hắn hoài nghi có phải là báo tin cho Tứ Hoàng tử hay không, nhưng hiện giờ đại quân ở ngoài có báo cho Tứ Hoàng tử cũng chẳng làm được gì, như vậy kẻ cần nó nhất lúc này là Đông Nam Vương và Tây Nam Vương!
“Lệnh Tả Hộ quân lập tức thẩm vấn Vương Nhị, phải tra cho ra kẻ kia cùng phương pháp liên lạc.” Cảnh Thiều cho Khương Lãng lập tức đi làm chuyện này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường
Hữu Hộ quân: Tiểu Tả, ngươi nói Quân sư làm sao mà thần cơ diệu toán như vậy hả?
Tả Hộ quân: Lừa dối.
Hữu Hộ quân:!!!