Thê Vi Thượng

Chương 61 : Mật thất

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


Trong thư phòng cũng loạn thành một đoàn, đến chiếc chặn giấy cũng bị cướp mất.



Mộ Hàm Chương đến cạnh một bộ tranh chữ treo trên tường, nhìn những hư hại trên bức tranh, nhìn một bức họa vô giá rơi vào tình trạng như vậy, thật đáng tiếc, “Trạc thủy tán nhân thiên kim khó cầu, lại có kết cục bị giày xéo như vậy.”



Cảnh Thiều đi qua nhìn, chẳng qua là một bức tranh sơn thủy nhìn chẳng ra chút gì đặc biệt, Mộ Hàm Chương thấy hắn không hiểu liền nhẹ nhàng giải thích.



Trạc thủy tán nhân là một trong mười sáu người tài hoa tiền triều, thư pháp họa tác lúc ấy được tôn sùng đến đỉnh điểm xưa nay, mà mười sáu người này chính là những người nổi bật nhất, thường tập trung nghiên cứu thư họa nhưng bởi chiến loạn mà còn rất ít tác phẩm được bảo tồn.



Mộ Hàm Chương đem bức họa cẩn thận cuộn lại, định bụng lúc về sẽ tìm người phục chế, “Tranh này còn đáng giá hơn cả châu báu, thế nào mà Tây Nam Vương lại không mang theo?”



“Gã Tây Nam Vương này nhất định là gà mờ rồi, đi theo ta.” Cảnh Thiều lôi kéo Vương phi nhà mình vào hướng tiểu thư phòng kiểu cách giản dị.



Thư phòng những nhà có tiền đều có một gian nhỏ bên trong có giường nghỉ tạm, thư phòng này cũng không ngoại lệ, cái chính là gian phòng này nhỏ đến chỉ kê vừa một cái giường. Trên giường hỗn độn, gối ngọc cũng bị đem đi, thoạt nhìn có chút thê lương.



“Nói vậy nô bộc trong phủ Tây Nam Vương cũng cầm đi không ít đồ vật.” Mộ Hàm Chương nhìn màn trướng rách nát.



“Thụ tán hồ tôn đảo (cây đổ bầy khỉ tan), mỗi người đều phải tự tìm đường sống cho mình.” Cảnh Thiều cười cười lột xuống màn che lộ ra một mảng tường gồ ghề. (Yea, every man for himself, isnt he?)



Cảnh Thiều nhảy lên giường, nói với người đằng sau, “Quân Thanh, lui ra phía sau chút.”



Mộ Hàm Chương theo lời lùi khỏi vách ngăn, chỉ thấy Cảnh Thiều nhấc chân đá lên bức tường.


Cảnh Thiều trầm ngâm một lát lại đưa tay ngăn Triệu Mạnh, “Không cần đuổi theo.”



“Vương gia, sao vậy?” Triệu Mạnh không rõ, hiện giờ Tây Nam Vương không mang theo bao nhiêu người, muốn giết thật quá dễ dàng, “Vương gia, không nhổ cỏ tận gốc tất lưu lại hậu hoạn.”



“Tây Nam Vương mà không chết, một khi hắn vào đông nam là thả hổ về rừng!” Hách đại đao an bài đại quân xong mang theo hổ nhỏ tới.



“Oa ô!” Tiểu Hoàng nghe được thả hổ về rừng liền lập tức phụ họa, đôi mắt lại nhìn không chớp vào cái túi bên hông Hách đại đao, móng vuốt cũng không tha mà duỗi ra.



Mộ Hàm Chương đỡ lấy Tiểu Hoàng, sờ sờ đỉnh đầu nó, “Cả ngọn núi cũng chẳng phải Tây Nam Vương, một núi không thể có hai hổ.”



Hách đại đao gật đầu, “Vậy để hắn đi sao?”



“Chuyện này bổn vương đã có định đoạt,” Cảnh Thiều khoát tay cho bọn họ ra ngoài, “Trong phủ có nhiều phòng, các ngươi tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”



Hữu Hộ quân nghe vậy liền kích động chạy ra ngoài, mấy phòng trúc nhỏ nhỏ ở hậu viện trông thật thú vị, hắn đã sớm không ngồi yên được. Tả Hộ quân không hề biến sắc mà nhìn bóng dáng hắn rời đi, cũng yên lặng mà ra ngoài.



Đợi mọi người đi khỏi, Cảnh Thiều lập tức lấy giấy bút viết một phong thư báo đầy đủ tin tức về việc công hãm Vân Thành, cả việc Tây Nam Vương trốn đi cũng được tấu lên.



Mộ Hàm Chương nhìn hắn viết, hổ nhỏ được sờ đến thoải mái nằm trong khuôn ngực ấm áp vù vù ngủ. Cảnh Thiều làm bọn Triệu Mạnh thấy mơ hồ không rõ, hắn cũng biết Tây Nam Vương giờ đã thành kẻ mưu phản, nếu Đông Nam Vương thu lưu hắn sẽ trở thành tòng phạm, đại quân sĩ khí thịnh như vậy rất hợp tấn công đông nam. Chẳng qua...



“Sao ngươi lại vội vã tấn công đông nam vậy?” Mộ Hàm Chương nhìn chữ trên trang giấy đang ám chỉ rõ ràng, Hoành Chính đế mà đọc được lời lẽ kịch liệt như vậy tất nhiên sẽ ra thánh chỉ cho hắn trực tiếp tấn công đông nam. Rất nhiều hành vi của Cảnh Thiều thực kì quái, người khác không biết nhưng ngày qua ngày tiếp xúc với hắn tự nhiên sẽ rõ, giống như mật thất kia, nếu không phải biết trước thì sao có thể trực tiếp tìm được?