Thê Vi Thượng
Chương 63 : Phục kích
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
Tháng ngày tiêu dao luôn ngắn ngủi, mười ngày sau thánh chỉ đã tới Vân Thành. Hoành Chính đế khen Cảnh Thiều một phen, sau đó mệnh hắn tức khắc chỉ huy quân tới đông nam bình định kẻ bao che phản tặc, giết chết Đông Nam Vương. Theo thánh chỉ đến còn có Tổng đốc Lưỡng Quảng được phái tới tạm thời tiếp quản chính vụ tây nam.
Tây nam trước giờ vẫn do phiên vương quản, lúc này đột ngột về tay triều đình nên việc cần làm đâu chỉ có hàng trăm, Hoàng Thượng đã sớm có mật chỉ bảo hắn sau khi bình định tây nam thì tiếp quản trước, vốn tưởng mất ít nhất một hai năm, lại càng không ngờ rằng Thành Vương vậy mà chỉ dùng hai tháng, Tổng đốc râu tóc hoa râm đã sớm thành trắng xóa rồi.
Cảnh Thiều thật may mắn khi phụ hoàng không bảo hắn trước chỉnh đốn chính vụ, vỗ vỗ vai Tổng đốc mặt ủ mày ê thực không nghĩa khí liền nhổ trại đi ngay trong ngày a.
Đất phong đông nam cùng tây nam vốn không tương thông, ở giữa có Lưỡng Quảng. Lưỡng Quảng từ trước là nơi lưu đày, thành trấn phân tán, dân cư lại thưa thớt nhưng có phong cảnh tuyệt đẹp. Núi non trùng điệp, thanh khê phi bộc làm người thán phục không ngớt.
Vào thu thời thiết không quá nóng bức lại gặp được cảnh trí đẹp, Cảnh Thiều liền đem người trong xe ngựa cùng mình cưỡi Tiểu Hắc, hổ nhỏ vì quá béo bị Cảnh Thiều bỏ rơi chỉ có thể ủy ủy khuất khuất bám tại cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Hữu Hộ quân nhìn Vương gia thản nhiên làm chỗ tựa lưng cho quân sư, cảm thấy mình cưỡi ngựa mấy ngày này cũng có chút nhức mỏi. Tả Hộ quân thấy hắn trên ngựa lộn xộn thì chậm rãi tới bên cạnh, “Ngươi nếu mệt cũng có thể cưỡi chung với ta.”
Lúc hành quân gấp gáp vì phải ngày đêm không nghỉ nên sẽ là hai người cưỡi một con ngựa luân phiên nghỉ ngơi, vậy nên đề xuất của Tả Hộ quân cũng là bình thường, chẳng qua...
Hữu Hộ quân nghe được lời này liền tỉnh táo lại, Tình nghĩa ta và Vương gia cũng giống Tả Hộ quân cùng Hữu hộ quân vậy, lời Vương phi nói ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhìn hai người phía trước lại nhìn Tả Hộ quân mặt không đổi sắc, hắn lập tức như gặp sét đánh suýt nữa thì rớt xuống ngựa rồi.
“Ai nói ta mệt, tránh qua một bên đi!” Hữu Hộ quân như đuổi ruồi mà phất phất tay với Tả Hộ quân, sau đó thúc ngựa đuổi tới Triệu Mạnh đi phía trước.
Đường đi cũng không tính là xa nhưng có núi cao sông dài, không khỏi mất một ít thời gian, qua hơn nửa tháng thì đội hình tới Lưỡng Nghi sơn.
Dịch hữu thái cực, tất sinh lưỡng nghi.
Mộ Hàm Chương ngồi ở cửa sổ xe nhíu mi nhìn Cảnh Thiều đang so đấu mà lo lắng không thôi, bỗng có tiếng xé gió, chỉ thấy một mũi tên nhọn xuyên qua lớp lớp người thẳng hướng lưng Cảnh Thiều vọt tới, Tả Hộ quân rút lưỡi đao bên hông sắc bén một kiếm chặn đứng thế tới rào rạt của mũi tên. Ra là vị trí của hắn cùng Hữu Hộ quân vừa bảo vệ được xe ngựa vừa có thể ngăn trở công kích cho Vương gia từ phía sau.
Mộ Hàm Chương âm thầm thở ra, trên chiến trường thật sự y tự biết mình không thể giúp gì, tự nhiên sẽ không gây thêm phiền phức.
Người giao chiến với Cảnh Thiều có võ công cao cường, một cây thanh long kích xuất thần nhập hóa một chiêu hướng thẳng tim Cảnh Thiều đâm tới, ngân thương của Cảnh Thiều lại thuận thế trượt qua vừa vặn ngăn trở một kích này, sau khi phản kích liền thu tay muốn đâm thẳng mắt người nọ, đối phương cả kinh vội xoay tay đón đỡ, trăm triệu lần không ngờ được Thành Vương này tuổi còn trẻ lại luyện đến cảnh giới nhân-thương hợp nhất như vậy, ngân thương giống như một phần thân thể của hắn thoải mái mà thu hồi, tấn công, mỗi chiêu đều chuẩn xác vô cùng.
Kẻ nọ nghiêng người tránh đòn tấn công, thanh long kích đặt trước ngực giữ lại ngân thương của Cảnh Thiều.
Khóe môi Cảnh Thiều gợi lên nét cười lạnh, một tay nắm thương mạnh mẽ buông ra, kẻ kia dùng sức quá lớn không khỏi bật ngửa ra sau. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong một giây Cảnh Thiều chợt rút ra trường kiếm bên hông một kiếm cắt đứt cổ họng đối phương, một tay nắm lại ngân thương hung hăng mà xô kẻ xấu số xuống ngựa.
“Kĩ thuật thật tốt!” Hách đại đao giết chết kị binh cuối cùng, quay đầu lại thấy một chiêu cuối cùng của Cảnh Thiều không khỏi tán thưởng. Một chiêu đoạt mệnh này cần độ chính xác bao nhiêu, phải mất mười mấy năm khổ luyện mới được mà Thành Vương vừa mới qua nhược quán đã đạt được, quả nhiên là kì tài ngút trời.
“Vút vút vút”. Tiếng xé gió liên tiếp phóng tới làm bừng tỉnh mọi người hãy còn vui sướng, Cảnh Thiều mạnh mẽ quay đầu chỉ thấy ba mũi tên hướng mình vọt tới.
Ba phát một lúc, là Thần tiễn tướng quân!
Cảnh Thiều bỗng trừng lớn hai mắt, năm đó sở dĩ hắn không thoát là bởi ba mũi tên này, vừa tới trước người đã chia ba hướng phong kín đường lui của hắn, tránh thoát một bên lại không khỏi hai mũi tên kia, mà mọi người đều theo bản năng né qua một bên.
“Cảnh Thiều!” Mộ Hàm Chương kinh hô ra tiếng, mắt mở lớn mà nhìn mũi tên hướng tới Cảnh Thiều, hắn lại không tránh mà đứng yên tại chỗ, mũi tên lại thẳng tắp phóng tới phía hắn!