Thê Vi Thượng

Chương 67 : Xảo ngộ

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


Thời tiết Giang Nam vào đông có chút tiêu điều.



Tiểu kiều lưu thủy, giọng ca mềm mại, hai người dắt tay nhau trên đường nhỏ lát đá đi dạo loanh quanh.



Ở Bình Giang được hai ngày, mấy cảnh đẹp đều đã xem hết rồi, những chỗ du ngoạn đặc biệt đẹp thì đa số là vườn tư nhân hiếm khi mở cửa.



“Công tử nếu không tìm được chỗ du ngoạn có thể đến tiểu thanh trúc thành đông nghe khúc đi.” Ông chủ bán họa tán (dù, ô có vẽ hình) nói.



“Có gì đặc biệt sao?” Cảnh Thiều chọn một cái vẽ thanh phượng đưa cho người bên cạnh nhìn.



Mộ Hàm Chương gật gật đầu lấy tiền ra trả.



“Tiểu trúc này rất phong nhã, cũng không phải trà lâu.” Ông chủ nhận tiền cười cười giải thích, bình thường nơi xướng khúc là trà lâu, nhưng tiểu thanh trúc này lại khác, rất phong nhã nhưng chẳng phải phòng trà mà bán đồ ăn vặt. Chỗ này điểm tâm ăn vặt đều rất ngon, làm cũng tinh xảo, mấy vị công tử ham chơi lại thích trang mô tác dạng ở Bình Giang này đều rất thích chỗ đó. (í nói hai anh cũng vại đó :”>



Cảnh Thiều vừa nghe lập tức có hứng thú, Vương phi nhà mình yêu thích thanh nhã, mình lại thích đồ ăn vặt, vậy là nhất cữ lưỡng tiện rồi còn gì! Vậy nên kéo người bên cạnh hướng thành đông mà đi.



Tiểu thanh trúc đích thực là nơi phong nhã, trúc xanh bốn mùa tầng tầng vây quanh, chỉ có một con đường mòn lát đá cuội quanh co hướng vào trong. Trong rừng trúc là một tiểu tạ làm hoàn toàn từ trúc, xung quanh nước chảy róc rách, một nữ ca kĩ ôm tỳ bà ngồi ngay ngắn nhẹ nhàng mà xướng tiểu khúc Giang Nam. Tám phía tọa lạc mười sáu cái trúc đình, trong mỗi đình đều có bàn và lò sưởi, mỗi đình một bàn. Vì giữ không khí thanh nhã nên tuy là nơi ăn vặt lại không có tiếng nhao nhao ồn ào kêu tiểu nhị gọi món, các khách nhân đều đến phía sau rừng trúc trực tiếp nói với chưởng quầy.



Lúc Cảnh Thiều bọn họ tới thì đã có năm, sáu đình có người.



Gọi lên một đĩa mai hoa cao, một chén hoành thánh nóng hầm hập, quả nhiên là nhân gian mĩ vị. Mộ Hàm Chương nếm thử một miếng mai hoa cao, mấy thứ này ăn thật ngon, nhưng mà thật quá đắt, một dĩa điểm tâm hai chén hoành thánh mà giá một lượng bạc! Khó trách sinh ý tốt như vậy. (Anh tính toán quá đi =3=)


“A?” Cảnh Thiều ngẩng người, Hoài Nam Vương này thạt chẳng phải người thường, đánh nhau vừa xong lại biến thành anh em kết nghĩa là sao?



Một là thân vương, một phiên vương, kết thành huynh đệ là tình huống gì đây hả? Cảnh Thiều nhíu mày nhìn nhìn gã, “Công tử địa vị bất phàm, tùy tiện cùng người kết bái sợ là không ổn?”



Ai ngờ Cố Hoài Khanh không chút do dự liền phân phó thị vệ chuẩn bị nến và chỉ vàng, còn lôi kéo hắn lại đây, “Mặc kệ ta là ai ngươi là ai, tri kỷ khó gặp, hôm nay ta nhất định phải kết bái!”



Mộ Hàm Chương nhìn hai kẻ mặt mũi đã bầm dập còn tỏ vẻ phong độ, nhịn không được nhếch môi khẽ cười thành tiếng.



Đốt chỉ vàng, chích máu ăn thề, đợi khoảng nửa khắc đã chuẩn thỏa đáng, Cố Hoài Khanh lập tức lôi kéo Cảnh Thiều tới kết bái.



“Trời cao chứng giám, ta Cố Hoài Khanh, hôm nay cùng...” Cố Hoài Khanh cầm nhan trong tay, nói một nửa mới dừng lại, cười khẽ quay đầu, “Huynh đệ, còn chưa thỉnh giáo tên họ ngươi a.”



“...” Cảnh Thiều bất đắc dĩ thở dài, Hoài Nam vương so với đời trước trẻ hơn mấy tuổi lại khiến người khó hiểu như vậy, “Cảnh Thiều.”



Nụ cười bên môi Cố Hoài Khanh lập tức cứng lại rồi, Cảnh là họ hoàng tộc, mà trong thiên hạ này họ Cảnh không có mấy người, mà cái người tên Cảnh Thiều lại xuất hiện ở Giang Nam thì chỉ có thể là Thành vương.



Cảnh Thiều học Cố Hoài Khanh cười như không cười, “Thế nào, còn muốn bái không?”



“Bái! Sao lại không bái chứ!” Cố Hoài Khanh phục hồi tinh thần, nhét nhan vào tay Cảnh Thiều, “Trời cao chứng giám, ta Cố Hoài Khanh hôm nay cùng Cảnh Thiều kết làm huynh đệ, từ nay về sau có phúc cùng hưởng!”



(í da, chỉ có phúc cùng hưởng thôi xao? Còn họa thì xao hở cái người nài!!!)