Thê Vi Thượng

Chương 75 : Gia yến

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


Mộ Hàm Chương không chịu, híp mắt suy nghĩ một lát, “Ngươi không nói ta cũng biết.”



“Gì cơ?” Cảnh Thiều nhìn ánh mắt đầy ý cười của y hệt như mèo nhỏ làm chuyện xấu, cảm thấy tim gan gì cũng đều ngứa ngáy.



“Tất nhiên là ngươi nói với phụ hoàng rằng mình bất lực, có tái giá thì cũng dọa đến người khác rồi.” Mộ Hàm Chương nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói nhỏ.



“...” Cảnh Thiều ngây ngốc nha, nheo mắt tỏ vẻ nguy hiểm, “Ngươi nghĩ ta vậy sao?”



“Ta chỉ đoán...A...” Mộ Hàm Chương chưa kịp nói xong đã bị người mạnh mẽ kéo vạt áo ra, một mảnh ấm áp chợt phủ lên trước ngực, cảm giác đau nhói qua đi chính là sung sướng khó nói thành lời làm y than nhẹ một tiếng.



Cảnh Thiều buông vật nhỏ đáng thương trong miệng ra, áp hai tay người dưới thân đang muốn giãy dụa lên đỉnh đầu, “Bổn vương có bất lực hay không, bây giờ cho ngươi tự kiểm chứng a.”



“Đừng làm rộn, buổi chiều còn đi thăm Chu đại ca, ô...” Mộ Hàm Chương thấy Cảnh Thiều làm thật thì muốn lùi về phía sau, nhưng người phía trên hiển nhiên không muốn tha cho y.



Mặc kệ Vương phi nhà mình đã biết mình không có bất lực, Cảnh Thiều chấp nhất muốn chứng minh khả năng, vì thế một buổi ngủ trưa đã biến thành bị hắn gây sức ép.



“Ô...Chậm...Chậm một chút...A...” Mộ Hàm Chương nắm chặt gối đầu, người phía trên liên tục tiến vào làm y phải ngưỡng cổ về sau, hai chân thon đặt ở thắt lưng Cảnh Thiều không khống chế mà run lên nhè nhẹ.



Cảnh Thiều dừng lại động tác, hướng về phía trước hôn hôn đôi môi hé mở, đợi người dưới thân bình tĩnh lại thì chậm rãi lui ra đến lối vào, sau đó mạnh mẽ tiến vào thật sâu.



Hắn cứ nhanh chậm luân phiên như vậy mãi đến lúc đôi mắt đẹp nổi lên một tầng lệ mỏng.



Người trong ngực vẫn còn không ngừng run rẩy, Cảnh Thiều hôn đi giọt lệ cuối cùng sắp rơi xuống, vỗ về đỉnh đầu y. Hai người đắm chìm trong dư vị tuyệt vời một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại.


Cung yến buổi chiều ngày mười lăm này là một buổi gia yến, không tổ chức quá long trọng mà chỉ có hai đời hoàng thân mới có thể tham gia.



Hoàng hậu ngồi ở trên cao, một thân phương bào diễm sắc cao quý lạnh mắt nhìn phu phu hai người nắm tay tới dự, vốn nữ quyến phải ngồi bên phải nhưng Mộ Hàm Chương là nam tử nên ngồi cùng Cảnh Thiều ở bàn thứ hai bên trái, bàn thứ nhất là Duệ Vương Cảnh Sâm.



Ba nam tử mặc hoa phục ngồi cùng một chỗ, dù không nói chuyện nhiều nhưng lại nhìn rất có khí thế. Trái lại Tứ Hoàng tử Cảnh Du ngồi một mình bàn thứ ba buồn rầu không mở miệng mại có vẻ yếu thế.



Một đôi mày liễu nhíu lại, để Thành Vương cưới nam phi vốn là để huynh đệ chúng nó phản bội nhau, kết quả Cảnh Thiều không hề oán hận huynh trưởng mà còn sủng ái chính phi, bây giờ còn sắp phong hầu, lần này đúng là giúp đỡ Cảnh Sâm kia tới hai lần rồi!



Cung yến bắt đầu, Hoành Chính đế ngồi ở chủ vị uống rượu, mọi biểu tình của Hoàng hậu đều thu vào mắt, trong lòng không khỏi cười nhạo, nhiều năm như vậy vẫn không làm được một món ăn. Nhớ tới nguyên Hoàng hậu đoan trang hiền lành năm đó, tết nguyên tiêu năm nào cũng tự tay nấu một nồi bánh nguyên tiêu, mấy huynh đệ đều ngồi chung một bàn chia thức ăn, Cảnh Thiều nghịch ngợm nhất ăn một chén còn muốn nữa, nguyên hậu không nấu dư thì Cảnh Sâm sẽ đưa của mình cho đệ đệ. Nhìn cung yến bây giờ lạnh lẽo, đế vương cảm thấy cô tịch không khỏi thở dài.



Theo lệ thường, buổi chiều ở với Hoàng hậu, Hoành Chính đế uống nhiều một chút, vừa vào Phượng Nghi cung đã muốn tắm rửa đi ngủ.



Hoàng hậu tự mình hầu hạ Hoàng Thượng thay y phục, do dự mãi rồi vẫn nhịn không được mở miệng, “Hoàng Thượng, thần thiếp biết không nên nhiều lời việc triều chính, nhưng mà Cảnh Thiều hiện giờ còn chưa có con nối dòng, nếu phong hầu tước cho Thành Vương phi thì về sau không thể nạp thiếp, một đứa con cũng không có thì làm sao cho tốt đây.”



Hoành Chính đế không nhìn cũng biết vẻ mặt Hoàng hậu lúc này, chặn bàn tay nàng lại muốn tự mình tháo đai lưng, “Cảnh Thiều không thích nữ nhân, nàng có cho nó một viện đầy tiểu thiếp cũng vô dụng.” Thành Vương phủ trước kia không ít thiếp thất nhưng mà một đứa con cũng không có.



“Khi đó nó tuổi còn nhỏ, người xem Cảnh Du bây giờ đã đại hôn được nửa năm mà vẫn không có động tĩnh gì đó sao?” Sau đó lại cẩn thận tìm từ, “Huống chi, phong tước chi Vương phi trước nay chưa hề có, nếu hắn muốn vào triều sau này thì chẳng phải là... “



“Được rồi!” Hoành Chính đế chỉ thấy đầu óc ong ong, không kiên nhẫn ngắt lời Hoàng hậu, ”Nàng nói trẫm nghe không hiểu, chuyện triều chính trẫm đều có thể lo liệu, không cần nàng phải phải nhọc công này nọ.”



“Hoàng Thượng thứ tội!” Kế hậu vội vàng hành lễ, “Thần thiếp...”



“Nàng không phải không muốn phong tước cho Thành Vương phi à?” Hoành Chính đế cởi trung y vứt trên mặt bàn, “Còn không phải hảo nhi tử của nàng nháo, nháo đến nỗi phải phong hầu cho Vương phi luôn sao!”