Thê Vi Thượng

Chương 86 : Lung tung

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


Cái người mặt bạch y trắng tuyết, mi mục như họa này không phải Cố Hoài Khanh thì còn ai vào đây?



“Vương gia! Hầu gia!” Phu nhân béo thấy hai người bước vào thì vội vàng hành lễ nghênh đón, lễ tiết này hiển nhiên là vừa học, vô cùng mất tự nhiên a.



“Hách đại tẩu, lâu rồi không gặp.” Mộ Hàm Chương cười chào hỏi.



Cảnh Thiều vẫn mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Hoài Khanh, xác định đây chính xác là Hoài Nam Vương thì ném cho hắn một ánh mắt hỏi vì sao lại ở đây.



Cố Hoài Khanh giả vờ không hiểu, đứng dậy chào, “Kiến quá Vương gia, Hầu gia.”



“Vị Cố huynh đệ này là trên đường ta gặp được,” phu nhân béo ân cần giới thiệu, “Ta cưỡi la (con la í) đi được nửa đường thì may mắn gặp Cố huynh đệ hảo tâm giúp đỡ. Cố huynh đệ còn là quan nha, vào kinh làm việc lại chưa có chỗ ở nên ta liền để hắn ở đây.”



“Hạ quan Cố Thanh, là Huyện lệnh Hoài Dương ở Giang Nam, vào kinh báo cáo công tác, gặp được Hách Tướng quân không ghét bỏ cho ta ở nhờ hai ngày.” Cố Hoài Khanh cảm kích nhìn phu nhân béo một cái, nói chuyện khiêm tốn hữu lễ, nếu không phải cái mặt tuấn dật này thế gian hiếm có thì Cảnh Thiều còn tưởng là mình nhận nhầm người rồi.



Mộ Hàm Chương nhếch môi nhịn cười, huyện Hoài Dương này là tên thời tiền triều a, hiện giờ đã đổi thành thành Đan Dương, mà Đan Dương chính là chủ thành đất phong Hoài Nam, có Huyện lệnh sao?



Phu nhân béo thấy Vương gia không trách tội có người lạ ở đây thì liền thân thiện mời bọn họ ngồi xuống, bản thân thì xoay vào trù phòng sắp xếp thức ăn.



Phủ Hách đại đao vốn không có nhiều hạ nhân, lúc này dọn bàn xong thì đều có việc phải làm, phu nhân béo vừa đi thì trong phòng chỉ còn lại ba người sáu mắt nhìn nhau.



“Ngươi sao lại ở đây?” Cảnh Thiều hạ giọng nói.



“Trên đường tình cờ gặp thôi.” Cố Hoài Khanh vô tội nói.



Cảnh Thiều cảm thấy gân xanh nổi rần rật trên trán, phiên vương không tuyên triệu thì không được phép nhập kinh, nhỡ bị người khác bắt gặp thì liền phiền toái to. Bây giờ là lúc nào rồi mà người này còn tâm tình nói đùa hử!



Mộ Hàm Chương giữ chặt Cảnh Thiều đang muốn động chân động tay lại, vỗ vỗ trấn an hắn, nhẹ giọng nói, “Đại ca vào kinh chắc là có chuyện trong yếu gì nhỉ?”



Lời này nói ra thì không thể tránh, Cố Hoài Khanh cười cười buông chén trà, tỏ vẻ phiền muộn, “Có một mỹ nhân gặp qua liền không quên, một ngày không gặp như si như cuồng.” (Í, bài ni chỗ Chương mà bé Quân Thanh thổi tiêu đặt tên cho chồng ẻm đồ, Vương gia đại nhân cũng nói qua nha :”> hê hê)



“Có ý gì hả?” Cảnh Thiều nhíu mày, tật xấu này của gã thật khó chịu, ngươi càng sốt ruột gã càng không nói chuyện nghiêm túc, cứ như lọt vào sương mù nói hoài nói mãi đến khi người ta nổi trận lôi đình mới thôi.



Mộ Hàm Chương cũng kinh ngạc nhìn Cố Hoài Khanh, “Đại ca hẳn là nói đùa đi.”




“Các đệ mau đi đi, ta mời thêm thái y qua.” Cảnh Sâm cũng đứng lên, không đợi Cảnh Thiều mở miệng đã giục bọn họ đi nhanh.



Nhìn thân ảnh hai người rời đi, Cảnh Sâm gọi thủ hạ, “Ngươi tới thái y viện, mời Trương thái y qua một chuyến.”



Thủ hạ lĩnh mệnh rời đi, Tiêu thị nhìn nhìn sắc mặt Cảnh Sâm nói, “Nghe nói trắc phu nhân Bắc Uy Hầu đã mang thai bảy tháng, hẳn là không có gì đáng ngại đâu.”



Cảnh Sâm gật gật đầu nhìn nàng, “Mấy ngày nay ta không ở trong phủ, Cảnh Thiều có ghé không?”



“Có một lần, nhưng chỉ nói vài câu rồi đi.” Tiêu thị nhẹ nhàng nói bâng quơ.



Cảnh Sâm nghe vậy nhíu nhíu mày, có điều suy nghĩ mà nhìn nàng, “Nàng bất mãn gì đệ tế sao?”



“Vương gia có ý gì? Thiếp thân thì có cái gì để bất mãn đệ tế chứ.” Duệ Vương phi không trả lời mà hỏi ngược lại.”



Ánh mắt Cảnh Sâm thâm trầm nhìn nàng một lúc lâu, “Nàng không muốn đem Tiểu Tứ cho Cảnh Thiều thì thôi, còn làm khó đệ ấy làm gì?”



Tiêu thị nghe vậy lập tức thấy thật ủy khuất, đứng dậy, tiểu nhi tử là nàng khó khăn sinh hạ, hai mẹ con thiếu chút nữa không sống được thì nói nàng thế nào có thể bỏ đứa con thừa tự của mình cho người khác hả? Sau khi Cảnh Sâm đề nghị chuyện này thì mỗi lần nhìn hai phu phu Thành Vương nàng liền không mấy hòa nhã, “Vương gia, cũng không phải ta không muốn, thân thể Tiểu Tứ không tốt, hai đại nam nhân sao có thể chăm sóc nó chu toàn? Huống hồ phụ hoàng cho Thành Vương cưới nam phi vốn là vì...”



“Im miệng!” Cảnh Sâm lập tức trách cứ, không cho nàng kịp nói xong.



Duệ Vương phủ bên này đang không yên, phủ Bắc Uy Hầu càng loạn thành hỏng bét.



Cảnh Thiều mang theo Vương phi nhà mình cưỡi Tiểu Hắc vọt thẳng vào cửa lớn Hầu phủ, dọa hai hạ nhân gác cổng sợ không nhẹ.



Đi thẳng một đường tới viện tử của Khâu thị, thái y đang ở trong khám bệnh, Bắc Uy Hầu phu nhân đứng ngoài cửa, sắc mặt không tốt lắm, phía sau có vài nha hoàn nơm nớp lo sợ đến không dám thở mạnh. Chỉ có hai nha hoàn của Khâu thị thì chuẩn bị nước ấm, khăn vải vội trước vội sau.



Mộ Hàm Chương thấy tình hình này có chút không ổn, chào Đỗ thị một cái rồi vội vàng vào trong.



Cảnh Thiều không thể vào nội thất nhưng cũng không rời đi mà tùy ý người ở thượng vị nhà chính.



Bắc Uy Hầu phu nhân thấy Thành Vương ấy vậy mà vào bên trong, còn mang bộ dáng không chịu đi thì sắc mặt càng khó coi, nhưng chỉ có thể cẩn thận hầu hạ, bản thân thì ngồi cứng ngắc ở ghế dưới, đi cũng không được mà không đi cũng không xong.