Thê Vi Thượng

Chương 88 : Rừng đào

Ngày đăng: 10:20 18/04/20


Cố Hoài Khanh vẫn ở kinh thành thần thần bí bí, theo lời Hách đại đao thì mấy ngày nay gã vẫn đi sớm về trễ không biết là đi đâu. Cảnh Thiều giục gã đi mau mau thì gã cứ ra sức khước từ.



“Ngươi xác định người kia là Hoài Nam Vương?” Tứ Hoàng tử nghe được tin này thì nhíu mày hỏi lại.



“Tất nhiên là thiên chân vạn xác,” người nói chuyện còn mặc triều phục đang đứng ở khúc ngoặt hành lang trong cung nhỏ giọng nói với Tứ Hoàng tử, “Hôm qua hắn tự mình tới cửa, liên lạc đã nhiều năm như vậy, vi thần có thể xác định đó chính là Cố Hoài Khanh.”



Tứ Hoàng tử đảo mắt, “Bây giờ hắn ở đâu?”



“Cái này vi thần không biết,” người nọ có chút khó xử, Cố Hoài Khanh luôn cẩn thận, ngay cả thuộc hạ tâm phúc cũng có khi không biết hành tung của gã, “Nhưng mà hắn nói với vi thần rằng mấy ngày nay đều ở kinh thành, nếu có việc muốn tìm thì tới Tửu Tiên Lâu trong thành lưu lại tin nhắn.”



Tứ Hoàng tử nghe vậy lập tức suy tính kế hoạch, chuyện Hoài Nam Vương chưa được tuyên triệu đã tự ý vào kinh, nếu bắt được hắn sẽ lập đại công. Tuy không phải là tội gì lớn nhưng phụ hoàng đang lo không tìm được nhược điểm của hắn, lúc này lại hối lộ quan viên một mình vào kinh mưu đồ gây rối, bằng chứng rõ rành rành chính là một cơ hội tốt. Vì thế xoay người đi đến ngự thư phòng.



“Ngươi vào kinh rốt cuộc là muốn làm gì hả?” Cảnh Thiều nhìn Cố Hoài Khanh đối diện đang nhàn nhã phẩm rượu, chỉ cảm thấy gân xanh nổi đầy trên trán.



Cố Hoài Khanh nhìn Cảnh Thiều sắp hết chịu nổi mà vung quyền, chậm rãi nói một câu, “Giải sầu tương tư a.”



“Nói bậy bạ,” Cảnh Thiều trừng mắt, “Nói mau, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”



“Ta tốt xấu gì cũng là đại ca ngươi, không tôn kính một chút được à?” Cố Hoài Khanh đập chén xuống bàn, cả giận nói.



“Ngươi cũng biết mình là đại ca ta a, còn luôn nhòm ngó Quân Thanh! “ Cảnh Thiều cũng đập chén xuống bàn, càng nói càng giận.



Mộ Hàm Chương bưng vài túi đồ kho đi qua rừng đào liền thấy hai người trong đình lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ, sắp đánh nhau đến nơi, “Ta mới đi một chốc, sao lại nháo thành vậy rồi?”
Cố Hoài Khanh nghe vậy cũng đứng lên theo, không bao lâu nghe được trong rừng truyền đến hai giọng nói.



“Nhị Hoàng huynh thật có nhã hứng, hoa đào đã tàn, quả đào chưa chín lại có hưng trí ở đây phẩm rượu?” Giọng nói trẻ tuổi mang theo ngạo mạn không hề che dấu, chính là Tứ Hoàng tử Cảnh Du!



“Tùy ý tới thôi.” Thanh âm trầm ổn dễ nghe kia là Duệ Vương Cảnh Sâm, nhưng mà giọng có hơi cao hơn thường ngày, tất nhiên mà nhắc nhở mấy người trong rừng.



Nguy rồi! Mộ Hàm Chương nhìn nhìn xung quanh, vườn này có thể ngăn người khác lại không ngăn được Tứ Hoàng tử mặt dày một đường theo Cảnh Sâm vào. Tuy nói Cảnh Du không biết Cố Hoài Khanh nhưng đột nhiên gặp một người lạ ở vườn riêng của Duệ Vương thì chắc chắn sẽ hoài nghi. Thường ngày một sai lầm nhỏ như hạt đậu cũng sẽ bị Tứ Hoàng tử xử không tha, huống chi là một người không rõ lai lịch.



Mắt thấy vạt áo hoàng tử màu vàng đã thấp thoáng, Cảnh Thiều vừa động, hướng Tiểu Hoàng huýt sáo cầm châm gà trong tay vứt về phía Cảnh Du.



“Oa ô!” Tiểu lão hổ thực thích trò này nha, thấy Cảnh Thiều quăng đồ ăn ngon ra thì lập tức nhảy xa ba thước, nhanh như tên bắn vèo một cái xông ra ngoài.



“A!” Tứ Hoàng tử nhìn thấy một con hổ đột nhiên nhảy ra từ trong rừng thì sợ tới mức kêu thất thanh, bỗng nhiên bị cái gì trắng mịn đập ngay mặt, sợ hãi đến lão đảo dựa vào một gốc đào, cùng lúc đó lão hổ hung ác nhào tới.



Tứ Hoàng tử ngã ngồi trên đất, lão hổ đã nhảy chồm lên người hắn đè lại hai vai, mở cái mồm to đỏ lòm, miệng đầy đủ răng nanh sắc bén vô cùng.



“Cứu mạng!” Tứ Hoàng tử bị dọa đến trắng bệch, chỉ thấy lão hổ kia há mồm muốn cắn cổ mình thì giãy dụa không thôi.



“Đừng động!” Cảnh Sâm đứng một bên đột nhiên mở miệng, ngăn Tứ Hoàng tử muốn rút bội kiếm, lại thấy con hổ kia ngoạm một cái chân gà từ sau gáy mình bỏ vào mồm, sau đó xoay người bỏ chạy.



Cảnh Du đứng dậy mới nhìn rõ, đó là một con hổ choai choai cỡ hai thước, quệt mông chạy chạy chạy vào trong đình, mà ở đó có hai người đang đứng là hai phu phu Thành Vương.