Thê Vi Thượng
Chương 93 : Tranh đoạt
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
“Địa thế Giang Nam bằng phẳng, đất Hoài Nam căn bản không thể phòng thủ, đây chính là cơ hội trời cho!” Tứ Hoàng tử ở Phượng Nghi cung ung dụng dạo bước, “Mẫu hậu, lần tấn công Hoài Nam này con nhất định phải giành được!”
Kế hậu gật gật đầu, bây giờ Cảnh Du đã sắp thành niên, nó nhanh chóng lập công thì có thể vừa lúc phong vương, “Sớm biết đánh đông nam dễ như vậy thì đã để ngươi đi rồi.” Nghe Hoành Chính đế nói, Đông Nam Vương kia là tự mình vô phúc bị tiểu thiếp giết chết, Cảnh Thiều căn bản không phí chút sức lực đã hạ đông nam.
Ở Phượng Nghi cung bên này hai người vẫn đang kích động sợ kẻ khác tranh công đầu, ở Bắc Uy Hầu phủ bên kia không khí cũng khẩn trương không kém.
“Sao rồi ạ?” Mộ Hàm Chươngg vội vã tới, hỏi phụ thân ngồi một bên.
Bắc Uy Hầu cau mày, trong mắt cũng là chờ mong không hề che dấu, “Chắc là sắp rồi.”
Mộ Hàm Chương nhìn nha hoàn hoang mang ra ra vào vào, nghe từng đợt tiếng kêu đau tràn ra từ phòng trong, hai tay nắm chặt, lại không biết nên làm gì bây giờ.
“Đừng sợ,” Cảnh Thiều không muốn đi theo thấy Vương phi nhà mình khẩn trương như vậy, vội ôm y, “Ta nghe nói thai nhi thứ hai cũng thuận lợi lắm, năm đó lúc mẫu hậu sinh hạ ta cũng không phí chút khí lực nào.”
(Cái này ta cũng không rõ, ảnh đang bị cấm túc mà xao có thể tới phủ bác Bắc thăm được???)
Mộ Hàm Chương nhìn hắn, “Làm sao ngươi biết?”
“Người trong cung đều nói như vậy, nghe nói thái y hộ sinh vừa mới vào chưa tới một khắc thì đã nghe tiếng ta khóc rồi,” Cảnh Thiều đắc ý nói. (cái ni mà cũng đắc ý được hở anh -___-)
“Vương gia khi còn bé cũng thực gầy a.” Tam phu nhân tới giúp vui nghe vậy thì nhịn không được chêm vào một câu.
Mộ Hàm Chương nhìn thoáng qua Tam thẩm đang cười lấy lòng, lại nhìn Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều tựa như không hề nghe thấy Tam phu nhân nói, tiếp tục đùa Vương phi nhà mình, “Cho nên phụ hoàng nói ta là phúc tinh, có thể làm Đại Thần mưa thuận gió hòa nha.”
Tiêu thiều cửu hành, hữu phượng lai nghi. Có lẽ lúc còn trẻ Hoành Chính đế cũng rất yêu thích đứa con trai này, Mộ Hàm Chương hoảng hốt nghĩ nghĩ, khó mà tưởng tượng lúc bé Cảnh Thiều lại mang bộ dáng gầy gầy nho nhỏ, “Vậy lúc ngươi còn bé trông thế nào?”
“Lúc bé ta béo.” Cảnh Thiều vỗ vỗ hai má, cố làm ra bộ dạng mập mạp.
“Ha ha...” Mộ Hàm Chương rốt cuộc bị hắn đùa cho cười, vươn tay nhéo nhéo hai má phinh phính, cảm giác khẩn trương choáng váng kia cũng biến mất.
“Phong vương?” Hoành Chính đế liếc kế hậu một cái, “Cảnh Vinh không phải cũng đã phong vương sao? Gấp cái gì?”
Có giống nhau sao? Hoàng hậu âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn cười dịu dàng như trước, “Cảnh Du tốt xấu cũng là con trai trưởng, tuy rằng nhỏ lớn theo thứ tự nhưng dù sao đích thứ (con trưởng con thứ) cũng khác biệt.”
Hoành Chính đế nghe vậy, sắc mặt lập tức lạnh lẽo đi, “Đích thứ khác biệt?”
Hoàng hậu hoảng sợ, chẳng lẽ nói sai rồi? Trong đầu đột nhiên chợt lóe, nhất thời toát mồ hôi lạnh, “Trong hoàng gia tất nhiên cũng không coi nặng cái này, thần thiếp thất ngôn.”
Hoành Chính đế luôn rất thương yêu nguyên hậu, hận nhất ai nói đích thứ phân biệt, lạnh lùng nhìn kế hậu cúi đầu, năm đó khi nguyên hậu còn sống, dù là con trưởng con thứ cũng đối xử rất bình đẳng.
“Thần thiếp là cảm thấy, Thành Vương triệt hai phiên vương sau khi về có chút tự mãn, hiện giờ cũng biết chống đối Hoàng Thượng rồi, nếu vì đánh giặc mà thả hắn đi, sợ là...” Kế hậu lại cẩn thận nhìn thoáng qua nét mặt Hoành Chính đế, không nói hết câu nhưng ý tứ đều rõ ràng.
Lần này Hoành Chính đế lại không nói gì thêm, chỉ yên lặng nhìn kế hậu vài lần, xoay người tới bên giường, “Nếu Cảnh Du muốn ra trận thì bảo nó sáng sớm mai tới tự nói với trẫm.”
Trước mắt kế hậu sáng ngời, lên tiếng vội gọi người đi nói cho Tứ Hoàng tử, bảo hắn trước giờ lâm triều ngày mai tới Phượng Nghi cung chờ, cũng phân phó tổng quản thái giám túc trực mở thiên môn cho hắn.
“Nghe nói tối qua trong cung truyền tin, bảo Tứ Hoàng tử sáng sớm nay tới Phượng Nghi cung,” Mộ Hàm Chương một bên sửa vạt trung y vừa nhìn Cảnh Thiều nói, quay đầu liếc hắn một cái, lập tức đỏ mặt, “Ngươi, ngươi mặt quần áo cho đàng hoàng vào.”
Trời nóng nực, Cảnh Thiều xuống giường giúp Vương phi nhà mình thay y phục, nhìn trái nhìn phải không có người ngoài thì thoải mái đem chim đi dạo (má ơi má ơi má ơi *phun máo*), thấy tuấn nhan Quân Thanh đỏ bừng thì bất hảo nói, “Thẹn thùng cái gì, ngươi cũng không phải chưa thấy qua a.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu kịch trường:
Hữu Hộ quân: Tiểu Tả, ngươi nói tác giả là nữ a, làm sao mà biết chim nhỏ? (há há)
Tả Hộ quân: nàng chính là chim nhỏ mà
Hữu Hộ quân:???
Tiểu Hắc: thiên hạc chính là một con chim, hí ~