Thê Vi Thượng
Chương 95 : Âm mưu
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
“Tiểu Tứ tử chết non? “ Cảnh Thiều nghe được tin này thì kinh hãi đứng bật dậy.
Đa Phúc nhăn cái mặt bánh bao, “Đã báo vào cung rồi ạ.”
“Không được, ta phải tới Duệ Vương phủ một chuyến!” Cảnh Thiều nói xong liền muốn đi thay quần áo.
“Ngươi còn bị cấm túc, đi sao được? Ta đi là được.” Mộ Hàm Chương giữ chặt hắn lại, ngày mai Tứ Hoàng tử đã xuất chinh, thời gian này nếu Cảnh Thiều không để ý hoàng lệnh mà xông ra ngoài thì không biết còn có thể truyền ra lời khó nghe gì nữa.
Cảnh Thiều trầm mặc một lát, chậm rãi nắm chặt tay, hắn sao lại quên mất việc này chứ. Năm đó khi hắn còn ở bên ngoài đánh giặc có nghe nói năm Hoành Chính thứ mười bốn, ca ca có thứ tử thứ tư, vốn tưởng khi mình trọng sinh thì sẽ có thay đổi, bây giờ nghĩ lại có lẽ là năm Hoành Chính thứ mười sáu đích thứ tử kia sinh hạ trước, mà nó quả thực không thể sống quá một tuổi. Khi ấy hắn ở kinh thành tu chỉnh nghe tin tức này cũng không đi, quan hệ với ca ca từ thời điểm đó bắt đầu lạnh nhạt.
“Không được, ta phải đi.” Cảnh Thiều không để ý mọi người khuyên can, đứng dậy đi vào nội thất.
Mộ Hàm Chương mấp máy môi, xoay người nhanh chóng viết tấu chương đưa cho Đa Phúc, “Lập tức đưa vào cung.”
Đa Phúc đáp lời, cầm tấu chương ra ngoài, thường ngày tay chân ngốc vụng lại nhanh nhẹn lên. Ông là thái giám từ trong cung ra, hiện giờ trừ hai vị chủ nhân Thành Vương phủ thì chỉ có ông ấy có thể tiến cung, nếu muốn lập tức đưa tới trước mặt Hoàng Thượng thì chỉ có thể để ông tự mình đi một chuyến.
Mộ Hàm Chương nhìn bóng dáng Đa Phúc mà lắc lắc đầu, người này không phải làm việc chậm chạp mà là thường ngày làm biếng mới thành như vậy a.
Hai người thay quần áo xong, Cảnh Thiều ôm Vương phi nhà mình xoay người cưỡi Tiểu Hắc, nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
Duệ Vương phủ cách Thành Vương phủ không xa, không bao lâu đã tới trước cửa.
Thị vệ gác cổng bước lên hành lễ, ngoại quản gia vội vàng ra nghênh đón.
“Ca ca đâu?” Cảnh Thiều vứt dây cương cho hạ nhân, nhấc chân vào trong.
Mộ Hàm Chương đem một nửa thuốc bột rót vào một cái bình sứ, một nửa để nguyên trong bọc giấy, “Muỗng Nhỏ, việc này ta cảm thấy không thể gạt ca ca.”
Cảnh Thiều nhíu nhíu mày, hắn vốn nghĩ nên tự mình điều tra rõ hẵn nói, dù sao cũng chỉ là suy đoán, ca ca mất con nhỏ hiển nhiên sẽ đau lòng, không biết rõ ràng đã mạo muội nói lung tung không phải càng làm huynh ấy đau lòng sao?
Mộ Hàm Chương cất kĩ bình sứ, đứng dậy giữ chặt tay Cảnh Thiều, đem gói giấy màu vàng nhét vào lòng bàn tay hắn, “Việc này tuyệt đối không đơn giản như vậy, mặc kệ mục đích của kẻ đứng sau là gì, ta dám khẳng định kẻ châm ngòi li gián hai huynh đệ ngươi ít nhất lợi một nửa.”
Cảnh Thiều đột nhiên ngẩng đầu, “Ý ngươi là?”
“Thuốc này mặc kệ có phải thứ hại chết Tiểu Tứ tử hay không, chúng ta cũng không thể tìm người kiểm tra, “ Mộ Hàm Chương nắm chặt tay Cảnh Thiều, việc này nếu bị người khác biết liền không thể nói rõ, “Ngươi nghe ta, đem thuốc này, cả tiểu ni cô kia nữa, giao cho ca ca. “
Hiện giờ là lúc đầu sóng ngọn gió, nếu không quý trọng phần tình cảm huynh đệ này, có ai vui lòng tranh đoạt đâu? Lấy trí tuệ của Cảnh Sâm nhất định sẽ hiểu được tâm ý đệ đệ, chỉ cần hai huynh đệ họ đồng lòng thì những thứ khác không quan trọng.
Cảnh Thiều hơi giật mình, nghe xong dần nắm chặt gói giấy trong tay, trọng sinh một lần, nếu lại để kẻ khác phá hỏng tình huynh đệ này thì hắn sống lại cũng uổng phí.
Cảnh Sâm nhận được thuốc bột cùng lời khai kia thì thật lâu sau không nói gì, nhìn Cảnh Thiều thật sâu, “Thuốc này lúc trước nàng ấy cho Tiểu Tứ tử uống thì có hiệu nghiệm. “
Cảnh Thiều sửng sốt một chút, gãi gãi đầu, “Đệ cứ cảm thấy cái chết của Mạt Bi thực khả nghi, mãi vẫn không điều tra được. “
Cảnh Sâm nhìn hắn một lúc lâu, chậm rãi vươn tay sờ sờ đầu Cảnh Thiều.
Nửa tháng sau, Tứ Hoàng tử tới Giang Nam.
Địa thế Giang Nam bằng phẳng, không quá nhiều núi non lại dễ công khó thủ, nhưng mà Cảnh Du đã quên, đạo lý này hắn hiểu thì dĩ nhiên Hoài Nam Vương cũng hiểu. Cho nên lúc đại quân Tứ Hoàng tử còn chưa đóng quân cho tốt thì Hoài Nam quân đã chủ động tấn công