Thê Vi Thượng
Chương 97 : Chiến báo
Ngày đăng: 10:20 18/04/20
“Từ khi Tiểu Tứ tử mất, Vương gia chưa từng đặt chân tới cái viện này nữa!” Tiêu thị chẳng hề để ý mà nói.
Định Nam Hầu phu nhân nhìn nhìn nàng, nhịn không được nhăn mi, Tiêu gia Đại tiểu thư trước kia thông tuệ mà bây giờ lại mang giọng oán phụ như vậy, cũng không giống giả vờ. Tuy trong lòng không muốn quản, nhưng dù sao Định Nam Hầu cùng Duệ Vương đã đứng cùng một chiến tuyến, nếu Đại tiểu thư này thất thế thì ngay cả về sau nếu Cảnh Sâm đăng cơ, bọn họ cũng sẽ không được nửa điểm nào tốt đẹp. Nàng không khỏi lạnh mặt, “Chuyện này còn không phải do ngươi làm ra sao.”
Tiêu thị nghe vậy, lạnh lùng trừng mắt nhìn kế mẫu, “Mẫu thân nếu không có việc gì thì trở về đi, ta mệt rồi.”
“Ngươi nói đại sư kia à, bà ta đã ở Bích Vân Am tự vận rồi.” Định Nam Hầu phu nhân nắm chặt khăn trong tay, cố gắng kiềm chế, bình tĩnh nói.
“Cái gì?” Tiêu thị mở to mắt nhìn.
“Mạt Bi kia ngày thường tới không ít chỗ công hầu lừa ăn lừa uống, ngươi tin bà ta, bây giờ Tiểu Tứ mất rồi mới sợ Vương gia trách tội mới tự sát,” Định Nam Hầu phu nhân hít sâu một hơi, “Ta biết lời ta nói ngươi nghe không vào, ta chỉ khuyên ngươi một câu, cho dù ngươi có là Duệ Vương chính phi mà không được Vương gia coi trọng thì việc gì cũng không làm được!” Nói xong, cũng không nhìn mặt Duệ Vương phi mà đứng dậy liền rời đi.
Trên đường về Định Nam Hầu phu nhân vẫn là tức giận, nàng là con thứ, vì tiền Định Nam Hầu phu nhân là đích tỷ nên nàng mới có thế bước vào nhà công hầu làm vợ kế, luôn luôn không vừa mắt những thứ tử thứ nữ mỗi khi gặp vận rủi thì đổ hết lên đầu đích mẫu.
“Phu nhân, bộ dáng Vương phi như vậy nếu làm lãnh tâm Duệ Vương điện hạ thì phải làm sao?” Nha hoàn hồi môn bên người thấy phu nhân sinh khí thì liền phụ họa quở trách Duệ Vương phi.
“Nếu nàng ta còn chút lý trí nào thì liệu mà nhanh chóng đón thứ tử ở biệt viện kia về bên người mà nuôi dưỡng.” Định Nam Hầu phu nhân nói một câu, cũng không nhiều lời nhưng trong lòng thì cười lạnh, tỷ tỷ nàng dạy dỗ nữ nhi luôn phải hai mặt khi quản lí nhà cửa, nhưng đối đãi thứ tử thì luôn chỉ có một loại.
Cảnh Thiều mang theo Vương phi nhà mình về Vương phủ, lúc xe ngựa dừng lại thì người trong ngực đã ngủ say, xa phu vén màn xe, ánh mặt trời chiếu vào khiến hàng lông mi thật dài hơi rung rung. Thủ thế bảo mọi người đừng lên tiếng, Cảnh Thiều ôm lấy người trong ngực, thật cẩn thận xuống xe ngựa.
Thời tiết đã vô cùng nóng bức, mặt dù ngồi trên ngọc tịch trong xe thì vẫn ra một thân đầy mồ hôi. Cảnh Thiều cũng không quá để ý nhưng lại sợ vào thẳng trong phòng ngủ sẽ nóng, liền đem người đặt xuống nhuyễn tháp trên hành lang.
(ngọc tịch: chiếu ngọc, thay vì làm bằng tre trúc như bây giờ thì làm bằng ngọc, chài ai, sang quá đi)
Vừa nằm xuống nhuyễn tháp thì Mộ Hàm Chương liền tỉnh, chậm rãi mở mắt ra.
“Ngủ tiếp một lát đi, tới giờ dùng cơm ta sẽ gọi.” Cảnh Thiều tiếp nhận khăn nha hoàn đưa tới lau mặt, thấy người trên ghế mở mắt ra, liền thuận tay xoa xoa cho y.
Khăn lạnh lau đi mồ hôi nóng trên mặt, gió nhẹ thổi phơ phất trên hành lang vô cùng thoải mái, Mộ Hàm Chương nhịn không được nheo mắt, thầm nghĩ Cảnh Thiều càng ngày càng giống Văn Uyên Hầu phu nhân nha, bất quá lời này cũng không dám nói ra, dù sao bây giờ thắt lưng vẫn còn đau lắm. (anh thức thời đó :”) hố hố)[/color][/i]
Mộ Hàm Chương âm thầm sốt ruột, nhìn đến tinh quan chợt lóe trong mắt Đại Hoàng tử rồi biến mất, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.
Cảnh Sâm cũng âm thầm nhíu mày, lần này Đại Hoàng tử ấy vậy lại không cản trở bọn họ, để đệ tế một mình đi cứ cảm thấy sẽ có chuyện.
“Báo ~~” Đúng lúc này một tiếng thông báo to rõ từ ngoài điện truyền vào, “Tin khẩn từ tám trăm dặm!”
Hoành Chính đế lập tức cho người đem qua, đây là một phong thư cấp báo của tổng binh Giang Nam, ngôn ngữ trong thư đơn giản thật thà, chỉ nói một sự kiện, Hoài Nam Vương chủ động xuất binh, đại quân Tứ Hoàng tử đại bại, hiện giờ đã mất hai thành trì, mắt thấy đã sắp đánh tới thành Bình Giang!
“Hỗn trướng!” Hoành Chính đế tức giận đến hai tay run rẩy.
Nhóm triều thần hai mặt nhìn nhau, Tứ Hoàng tử tấn công Hoài Nam đã hơn một tháng, còn chưa hạ được tòa thành nào lại liên tiếp thất thủ tới hai phòng tuyến, thật là...
“Hoàng Thượng, Giang Nam cách kinh thành chỉ tám trăm dặm, Bình Giang mà thất thủ thì kinh thành liền nguy cấp!” Binh bộ Thượng thư dùng âm thanh vang dội hơn ngày thường lớn tiếng nói.
Qua Bình Giang, dọc theo kênh đào đi lên là vùng đất bằng phẳng gần kinh thành, đó cũng là nguyên nhân nhiều đời đế vương Đại Thần kiêng kị Hoài Nam Vương, là thanh đao treo trên đầu, khiến người không lúc nào không nguôi ý muốn trừ bỏ.
“Tứ Hoàng tử chiến báo chưa bao giờ đề cập chuyện này, có khi nào tổng binh Giang Nam lại nói phóng đại không?” Mậu Quốc công nhịn xuống kinh hãi, tận lực bình tĩnh nói.
“Hoàng Thượng, vô luận thế nào cũng không thể để Hoài Nam Vương phá Bình Giang a!” Định Nam Hầu lúc trẻ từng trấn thủ thành Bình Giang, tất nhiên biết lợi hại trong đó, khẩn thiết nói.
“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng hiện giờ đã không thể lo chuyện khác được nữa, chi bằng để Thành Vương nhanh chóng xuất chinh ứng chiến!” Cảnh Sâm bước ra khỏi hàng trầm giọng nói.
Trên triều đình trong nháy mắt lặng im, cái gọi là chuyện khác, mọi người trong lòng đều rõ ràng, cái gì mà hoàng tử tuổi nhỏ rèn luyện, cái gì mà lệnh cấm túc, bây giờ đều không thể quản nữa.
“Thần cũng cho rằng nên phái Thành Vương xuất chinh!” Binh bộ Thượng thư cất cao giọng nói.
“Thần tán thành!”
“Thần tán thành!”