The Viscount Who Loved Me

Chương 17 :

Ngày đăng: 15:41 19/04/20


Mọi thứ đã hoàn tất! Miss Sheffield giờ đã là Katharine, Nữ Tử Tước Bridgerton.



Bổn Tác Giả gửi những lời chúc tốt đẹp nhất cho cặp đôi hạnh phúc này. Những người có óc xét đoán và trọng danh dự chắc chắn là rất ít thấy trong xã hội, và càng hy hữu hơn khi hai người ở dòng dõi hiếm hoi này kết hợp trong hôn nhân.



Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 16 tháng 5 năm 1814



Cho đến tận lúc đó, Anthony đã không nhận ra anh cần đến mức nào được nghe cô nói đồng ý, thú nhận những khao khát của cô. Anh ôm chặt cô vào người anh, má anh áp vào đường cong dịu dàng của bụng cô. Ngay cả trong bộ váy cưới cô cũng có mùi hương lyly và xà phòng, mùi hương bực mình đó đã ám ảnh anh suốt nhiều tuần lễ.



“Anh cần em.” Anh gầm gừ, không chắc là những lời của anh có bị nuốt chửng dưới những lớp vải vẫn còn ngăn cách cô với anh. “Anh cần em ngay bây giờ.”



Anh đứng dậy và bế cô lên tay, bước vài bước đến chiếc giường bốn chân đồ sộ là trung tâm của căn phòng ngủ của anh. Anh chưa bao giờ đem một phụ nữ nào đến đây trước đó, luôn luôn muốn kiểm s những quan hệ của anh ở nơi khác, và đột nhiên anh lại vui sướng đến vô lý vì điều ấy.



Kate khác, cô đặc biệt, vợ của anh. Anh không muốn có bất cứ ký ức nào xen vào lúc này hay bất cứ đêm nào khác.



Anh đặt cô xuống tấm trải giường, đôi mắt anh không rời khỏi vẻ xộc xệch hấp dẫn của cô khi anh cẩn thận cởi bỏ quần áo. Đầu tiên là găng tay anh, từng cái một, rồi đến áo khoác ngoài, đã nhàu đi vì sự hăng hái trước đó.



Anh bắt gặp ánh mắt cô, tối và mở rộng và tràn đầy kinh ngạc, và anh mỉm cười, chậm chạp và với sự hài lòng. “Em chưa bao giờ thấy một người đàn ông trần truồng trước đây phải không ?” Anh thì thầm.



Cô lắc đầu.



“Tốt.” Anh nghiêng người tới trước và rút một chiếc giày khỏi chân cô. “Em sẽ không bao giờ được thấy ai khác nữa.”



Anh di chuyển đến hàng nút trên áo anh, chầm chậm cởi từng khuy, ham muốn tăng lên gấp mười lần khi anh thấy lưỡi cô trượt ra và thấm ướt môi.



Cô muốn anh. Anh biết về phụ nữ đủ nhiều để chắc chắn về điều đó. Và khi đêm nay kết thúc, cô sẽ không thể sống thiếu anh được.



Rằng anh có lẽ không thể sống thiếu cô được là một điều mà anh không muốn xem xét. Những gì diễn ra trong phòng ngủ và những gì thì thầm trong tim anh là hai thứ khác nhau. Anh có thể giữ chúng cách xa nhau. Anh sẽ giữ chúng cách xa nhau.



Anh có thể không muốn yêu vợ anh, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không thể vui vẻ với nhau trên giường.



Hai bàn tay anh trượt xuống hàng nút phía trên quần anh và tháo rời nó, nhưng ngừng lại ở đó. Cô vẫn còn mặt nguyên quần áo, và vẫn còn nguyên là một cô gái ngây thơ. Cô chưa sẵn sàng để nhìn thấy bằng chứng cho ham muốn của anh.



Anh leo lên giường và, như một con mèo hoang, bò tới phía cô, gần hơn và tới khi hai khuỷu tay cô, đang nâng cô lên, trượt xuống dưới và cô nằm ngửa trên lưng, nhìn chăm chú lên anh, hơi thở cô nhanh và nông xuyên qua đôi môi hé mở.



Chẳng có thứ gì, anh quyết định, ngoạn mục hơn gương mặt của Kate khi đỏ hồng lên với ham muốn. Mái tóc của cô, sẫm và mượt và dày, rớt khỏi những kẹp tăm đã giữ cho tóc cô ở nguyên vị trí suốt cả buổi lễ. Đôi môi cô, luôn luôn hơi quá mọng theo vẻ đẹp thông thường, đã chuyển sang một màu hồng tro trong ánh sáng của buổi chiểu muộn. Và làn da cô - chưa bao giờ nó có vẻ tinh khiết, rực rỡ đến thế này. Một phớt ửng hồng trên má cô, không có vẻ thiếu máu như những phụ nữ hợp thời thường thích, nhưng Anthony thấy màu sắc đó thật quyến rũ. Cô là thật, là con người bằng xương bằng thịt, và run rẩy với ham muốn. Anh không thể mong ước gì hơn được. Với một bàn tay cung kính, anh vuốt ve má cô với lưng bàn tay, rồi trượt chúng xuống dọc cổ đến làn da nhạy cảm ló lên trên mép áo. Bộ váy của cô được cài bằng hàng cúc đáng ghét ở sau lưng cô, nhưng anh đã mở ba nút rồi, và giờ nó đã lỏng ra đủ để anh kéo nó xuống khỏi ngực cô.



Thậm chí chúng còn đẹp hơn cả hai ngày trước đây. Hai núm vú của cô màu hồng mận ngọt ngào, hai gò bồng đảo uốn cong mà anh biết là vừa khít với tay anh đến hoàn hảo. “Không có áo sơ-mi?” Anh thì thầm tán thưởng, trượt ngón tay anh dọc theo đường xương vai nhô lên của cô.



Cô lắc đầu, giọng cô như hơi thở khi cô trả lời, “Kiểu áo này không thể mặc với áo sơ-mi được.”



Một bên miệng anh cong lên thành nụ cười rất đàn ông. “Nhớ nhắc anh thưởng cho người thiết kế của em.”



Bàn tay anh di chuyển xuống thấp hơn, và anh khum lấy một bên ngực cô, bóp nó nhẹ nhàng, cảm thấy một tiếng rên rỉ đang trồi lên bên trong anh vào lúc anh nghe một tiếng rên tương tự thoát ra khỏi môi cô. “Thật đáng yêu.” Anh thì thầm, gỡ tay ra và để cho mắt anh vuốt ve cô. Chưa bao giờ anh biết có thể có sự khoái lạc cực độ đến nhường này trong việc nhìn ngắm một phụ nữ. Làm tình đã luôn luôn là về chạm và nếm; lần đầu tiên chỉ ngắm nhìn thôi cũng hấp dẫn đến thế.



Cô thật hoàn hảo, quá đẹp đối với anh, và anh cảm thấy một cảm giác thỏa mãn bản năng và lạ lẫm rằng hầu hết đàn ông đều mù quáng về vẻ đẹp của cô. Cứ như thể là một phần khác của cô chỉ được nhận thấy bởi anh thôi. Anh yêu cách sự quyến rũ của cô bị che khuất đối với cả thếan.



Điều đó khiến cho cô là của anh hơn.



Đột nhiên khao khát muốn được chạm vào như anh đang chạm vào cô, anh nâng một bàn tay của cô lên, vẫn còn mang găng, và đem nó đến ngực anh. Anh có thể cảm thấy hơi nóng từ da cô ngay cả xuyên qua lớp vải lụa, nhưng nó không đủ đối với anh. “Anh muốn cảm nhận em.” Anh thì thầm, rồi gỡ bỏ hai chiếc nhẫn đang được đeo trên ngón tay thứ tư của cô. Anh đặt chúng trên chỗ trũng giữa hai bầu ngực, không gian đó bị nông đi bởi tư thế nằm ngửa của cô.



Kate thở hổn hển và run rẩy bởi sự đụng chạm của chất kim loại lạnh trên da cô, rồi quan sát với sự say mê đến khó thở khi Anthony bắt đầu tháo găng tay của cô, kéo nhẹ nhàng ở mỗi ngón tay cho đến khi nó lỏng ra, rồi trượt cả cái găng dọc theo cánh tay và qua khỏi bàn tay cô. Sự chà sát của vải lụa như một nụ hôn vô tận, khiến cô nổi da gà khắp cả người.



Rồi, với một sự dịu dàng gần như khiến mắt cô ngấn nước, anh đặt những chiếc nhẫn trở lại trên tay cô, từng cái một, chỉ ngừng lại để hôn lên lòng bàn tay nhạy cảm của cô.



“Đưa tay kia của em cho anh.” Anh nhẹ nhàng ra lệnh.



Cô đưa cho anh, và anh lặp lại sự tra tấn ngọt ngào đó, kéo và trượt lớp lụa sa dọc theo da cô. Nhưng lần này, khi anh đã xong, anh nhấc ngón tay của cô lên miệng anh, rồi đẩy nó vào giữa môi anh và mút, cuộn lưỡi anh quanh đầu ngón tay.
Cô cứng người lại bên dưới anh, và không phải vì đê mê. Anh đông cứng lại. “Có gì không ổn vậy?” Anh thì thầm. Anh thấy một vẻ đau đớn chớp lên ngắn ngủi - một nỗi đau về cảm xúc, không phải về thể xác - thoáng qua mặt cô trước khi cô giấu nó và thì thầm. “Không có gì.”



“Điều đó không đúng.” Anh nói trong một giọng trầm. Đôi cánh tay anh đang mệt mỏi vì phải giữ anh ở phía trên cô, nhưng anh không nhận thấy nó. Mọi dây thần kinh trong cơ thể anh đều tập trung vào gương mặt cô đang bất động và đau đớn, mặc cho những cố gắng của cô để che dấu nó.



“Anh bảo em xinh đẹp.” Cô thì thầm.



Trong cả mười giây anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô. Dù có chết, anh cũng không thể nào được đó là một điều tồi tệ. Nhưng mà, anh chưa bao giờ được giáo dục để hiểu được trí óc của phụ nữ. Anh nghĩ anh nên đơn giản chỉ là lặp lại câu nói đó, rằng cô xinh đẹp, và vấn đề là cái quái gì chứ, nhưng một giọng nói nhỏ bên trong anh cảnh báo rằng đây là một trong những lúc đó, và không nhất thiết là anh nói gì đi nữa, nó cũng sẽ là một sai lầm, cho nên anh quyết định cư xử thật, thật cẩn trọng, và anh chỉ thì thầm tên cô, mà anh có một cảm giác có lẽ đó là từ duy nhất không khiến anh gặp rắc rối.



“Em không xinh đẹp.” Cô thì thầm, đôi mắt cô gặp mắt anh. Cô trông tan vỡ và bị phá hủy, nhưng trước khi anh có thể phản đối, cô hỏi. “Anh đang hình dung ai thế?”



Anh chớp mắt. “Em đang nói gì?”



“Anh đang nghĩ đến ai khi anh làm tình với em?”



Anthony cảm thấy như thể anh bị đấm vào bụng. Hơi thở vụt ra khỏi người anh.



“Kate.” Anh nói chậm chạp. “Kate, em điên rồi, em -”



“Em biết một người đàn ông không cần phải cảm thấy ham muốn một phụ nữ mới có thể tìm thấy khoái lạc với cô ta.” Cô thét lên.



“Em nghĩ anh không ham muốn em?” Anh nghẹn lời. Chúa ở trên trời, anh đang sẵn sàng bùng nổ ngay lúc này bên trong cô và anh còn không cả cử động trong ba mươi giây qua.



Môi dưới cô run rẩy giữa răng cô, và một thớ thịt bên cổ cô co giật. “Có phải anh - có phải anh nghĩ đến Edwina?”



Anthony đông cứng người lại. “Làm thế nào mà anh có thể lẫn lộn hai người được?”



Kate cảm thấy gương mặt cô rúm lại, cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi làm cay mắt cô. Cô không muốn khóc trước mặt anh, ôi, Chúa ơi, nhất là lại vào lúc này, nhưng nó thật đau đớn, quá đau đớn, và -



Một bàn tay anh chộp lấy má cô n đến sửng sốt, buộc cô phải nhìn lên anh.



“Nghe anh đây,” anh nói, giọng anh đều đều và dữ dội, “và nghe cho kĩ, bởi vì anh chỉ nói điều này một lần thôi. Anh ham muốn em. Anh bị thiêu đốt vì em. Anh không thể ngủ được vào ban đêm vì muốn em. Ngay cả khi anh không thích em, anh thèm khát em. Đó là điều điên rồ, hấp dẫn, đáng nguyền rủa nhất, nhưng nó là thế đấy. Và nếu anh còn nghe một lời vô nghĩa nào khác từ miệng em, anh sẽ cột em vào cái giường chết tiệt này và làm tình với em bằng hàng trăm cách, cho đến khi nó cuối cùng cũng vào được cái đầu ngu ngốc của em rằng em là người phụ nữ xinh đẹp và đáng thèm muốn nhất nước Anh, và nếu những người khác không thấy được điều đó, thì họ là những kẻ ngu ngốc chết tiệt.”



Kate không nghĩ là hàm cô có thể rớt ra vì ngạc nghiên trong khi cô đang nằm, nhưng nó lại như thế.



Một bên lông mày của anh cong lên với cái vẻ chỉ có thể được gọi là ngạo mạn nhất từng xuất hiện trên một gương mặt. “Rõ chưa?”



Cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh, không hoàn toàn có thể trả lời được. Anh cúi xuống cho đến khi mũi anh chỉ còn cách mũi cô một inch. “Rõ chưa?” Cô gật đầu.



“Tốt.” Anh gầm gừ, và rồi, trước khi có có một lúc để ít nhất là lấy hơi, môi anh ngấu nghiến môi cô trong một nụ hôn dữ dội đến mức cô phải nắm chặt lấy vải giường để giữ không hét lên. Hông anh nện vào hông cô, điên cuồng với sức mạnh của chúng, đâm mạnh, xoay tròn, vuốt ve cô cho đến khi cô chắc chắn là cô đang ở trên lửa.



Cô bấu víu lấy anh, không chắc là cô đang cố buột chặt anh vào mình hay đẩy anh ra. “Em không thể làm điều này được.” Cô rên rỉ, chắc chắn là cô sẽ vỡ vụn. Những cơ bắp của cô cứng lại, căng thẳng, và càng lúc càng khó thở.



Nhưng nếu anh có nghe cô, thì anh chẳng quan tâm. Khuôn mặt anh là một mặt nạ gay gắt của sự tập trung, mồ hôi rịn ra trên hàng lông mày của anh. “Anh Anthony,” cô thở hổn hển, “em không - ” Một bàn tay của anh trượt vào giữa họ và chạm vào cô, và cô thét lên. Anh đâm mạnh vào cô lần cuối cùng, và cả thế giới của cô vỡ tan. Cô cứng người lại, rồi run rẩy, rồi cô nghĩ là cô đang rơi xuống. Cô không thể thở được, ngay cả thở những hơi ngắn và gấp. Cổ họng cô bị đóng lại, và đầu cô ngửa ra sau khi hai tay cô bấu chặt lấy tấm vải trải giường với một sự mãnh liệt mà cô chưa bao giờ có thể tin được là cô sở hữu nó.



Anh trở nên hoàn toàn bất động ở trên cô, miệng anh mở ra trong một tiếng thét câm lặng, và rồi anh ngã xuống, sức nặng của anh ép cô sâu hơn vào trong tấm vải giường.



“Ôi, Chúa tôi.” Anh thở hổn hển, cả người anh giờ đang run rẩy. “Chưa bao giờ... nó chưa bao giờ... tuyệt đến thế... Nó chưa bao giờ tuyệt đến thế.”



Kate, người phải cần thêm vài giây nữa mới có thể hồi phục, mỉm cười khi cô vuốt tóc anh. Một ý nghĩ tinh quái đến với cô, một ý nghĩ tinh quái hoàn hảo tuyệt vời. “Anh Anthony?” Cô thì thầm.



Làm thế nào mà anh có thể ngước đầu lên cô không thể biết được, bởi vì anh trông như thể phải cần đến sức mạnh của Hercule mới có thể mở mắt anh ra và càu nhàu một câu trả lời.



Cô mỉm cười, chầm chậm, với một vẻ quyến rũ của phụ nữ mà cô chỉ vừa học được vào tối đó. Để cho một ngón tay của cô trượt dọc đến góc mép quai hàm anh, cô thì thầm. “Chúng ta đã xong chưa?”



Trong một giây anh không trả lời, rồi đôi môi anh toát lên thành một nụ cười còn quỷ quái hơn cả những gì cô có thể tưởng tượng được. “Vào lúc này.” Anh thì thầm khàn khàn, lăn xuống nằm nghiêng một bên và kéo cô theo anh. “Nhưng chỉ vào lúc này thôi."