The Viscount Who Loved Me
Chương 24 :
Ngày đăng: 15:41 19/04/20
Tháng 5 năm 1829
Kate đâm sầm qua bãi cỏ, liếc ra sau vai cô để chắc chắn rằng chồng cô không đi theo sau. Mười lăm của hôn nhân đã dạy cho cô một hai điều, và cô biết rằng anh sẽ dõi theo từng hành động của cô.
Nhưng cô khôn ngoan. Và cô đầy quyết đoán. Và cô biết rằng để đổi lấy một bảng, người hầu phòng của Anthony có thể bịa đặt thảm họa về phục trang phi thường nhất. Thứ gì đó liên quan đến mứt trên bàn là, hay có thể là một tập đoàn phá hoại trong tủ quần áo - nhện, chuột nhắt, nó không quan trọng lắm - Kate còn hơn cả hạnh phúc khi giao lại những phần chi tiết đó cho người hầu miễn là Anthony bị phân tâm một cách phù hợp đủ lâu để cô có thể trốn.
“Nó là của ta, tất cả của ta.” Cô hợp xướng, như cái giọng mà cô dùng trong tháng trước tại màn trình bày vở Macbeth của gia đình Bridgerton. Con trai cả của cô đảm nhận phân công vai diễn; cô đã được chỉ định là Phù Thủy Cả.
Kate đã giả vờ không nhận thấy khi Anthony thưởng cho con trai một chú ngựa mới.
Chồng cô sẽ trả giá ngay bây giờ. Những cái áo sơ-mi của anh sẽ loang lổ màu hồng với mứt quả mâm xôi, và cô - cô đang mỉm cười quá mức thành ra cô đang cười to.
“Của ta của ta của ta của ta.” Cô hát, giật mạnh cánh của nhà kho ở nốt cuối, chính là nốt trầm, trang nghiêm của Bản Giaoưởng thứ 15 của Beethoven.
“Của ta của ta của ta của taaaaaaa”.
Cô sẽ có nó. Nó là của cô. Cô gần như có thể nếm được vị của nó. Cô sẽ vẫn có thể nếm được nó, nếu có khả năng đó, cho dù nó có được xích vào bên người cô đi nữa. Cô chẳng có sở thích nhai gỗ, tất nhiên, nhưng đây không phải là một công cụ phá hủy thông thường nào khác. Đây là...
Cây vợt tử thần.
“Của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của ta của taaaaa.” Cô tiếp tục, đến phần trúc trắc nhỏ theo sau đoạn điệp khúc quen thuộc của Beethoven.
Cô chỉ kiềm chế bản thân vừa đủ đến khi cô quăng tấm phủ sang một bên. Trò Pall Mall đang nằm ở trong góc, như thường lệ, và chỉ một lúc nữa thôi -
“Đang tìm cái này sao?”
Kate xoay nhanh người lại. Là Anthony, đang đứng ở ngưỡng cửa, mỉm cười quỷ quái khi anh quay tròn cây vợt Pall Mall màu đen trong tay.
Áo sơ-mi của anh trắng đến mức có thể làm cho mù mắt.
“Anh... Anh...”
Một bên lông mày anh nhướng lên nguy hiểm. “Em chưa bao giờ giỏi giang kinh khủng với việc sắp xếp từ vựng khi cáu giận.”
“Làm sao mà anh... làm sao mà anh...?”
Anh nghiêng người tới trước, đôi mắt anh nheo lại. “Anh đã trả cho anh ta năm bảng.”
“Anh đã đưa cho Milton năm bảng?” Chúa Lòng Lành, đó gần như là tiền lương cả một năm của anh ta.
“Nó quá rẻ so với việc thay mớitất cả các áo sơ-mi của anh.” Anh nói với một cái cau mày. “Mứt trái mâm xôi. Thật đấy. Chẳng lẽ em không nghĩ gì đến việc tiết kiệm sao?”
Kate nhìn chằm chằm đầy khao khát vào cây vợt.
“Trò chơi sẽ bắt đầu trong ba ngày nữa,” Anthony nói với một cái thở dài hài lòng, “và anh thì đã thắng mất rồi.”
Kate không phản đối lại. Những thành viên khác của nhà Bridgerton có thể nghĩ trò Pall Mall tổ chức hàng năm bắt đầu và kết thúc trong một ngày, nhưng cô và Anthony thì hiểu rõ hơn.
Cô đã thắng anh trong cuộc đua giành vợt trong ba năm liền. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu anh thắng được cô lần này.
“Từ bỏ thôi, vợ yêu quý.” Anthony chế nhạo. “Thừa nhận thất bại đi, và chúng ta sẽ được hạnh phúc hơn.”
Kate thở dài nhẹ, gần như là cô đã chấp thuận.
Đôi mắt Anthony nheo lại.
Kate vơ vẩn chạm những ngón tay vào cổ áo.
Đôi mắt Anthony mở to ra.
“Trong này nóng thật, anh có nghĩ vậy không?” Cô hỏi, giọng cô nhẹ nhàng, và ngọt ngào, và hổn hển khủng khiếp.
“Cô gái nhỏ láu cá.” Anh thì thầm.
Cô trượt lớp vải qua khỏi vai mình. Cô chẳng mặc gì ở bên dưới cả.
“Không có nút áo?” Anh thì thầm.
Cô lắc đầu. Cô không ngu ngốc. Ngay cả những kế hoạch được chuẩn bị tốt nhất cũng có thể xảy ra sơ suất. Một người luôn phải ăn mặc cho dịp đó. Trời vẫn còn hơi rét, và cô cảm thấy những núm vú co lại thành hai nụ đáng xúc phạm.
Kate rùng mình, rồi cố che dấu nó với một tiếng thở hổn hển, như thể cô đang rất rạo rực.
Mà có lẽ cô đã như thế rồi, nếu như cô không quá chú tâm vào việc tỏ ra không tập trung vào cây vợt trên tay chồng cô.
Mà còn chưa kể đến cái lạnh nữa.
“Đáng yêu lắm.” Anthony thì thầm, vươn tay ra và vuốt ve một bên ngực cô.
Kate làm một âm thanh rên rỉ. Anh không bao giờ có thể cưỡng lại điều đó.
Anthony mỉm cười chậm chạp, rồi di chuyển bàn tay anh tới trước, cho tới khi anh có thể trượt núm vú của cô giữa những ngón tay anh. Kate thở gấp, và đôi mắt cô lướt đến mắt anh. Anh trông - không hẳn là tính toán, nhưng dù vậy, vẫn rất tự chủ. Và cô nhận ra - anh biết chính xác điều mà cô không bao giờ có thể cưỡng lại.
“A, vợ à.” Anh thì thầm, khum lấy bầu ngực cô từ bên dưới, và nâng nó lên cao hơn cho đến khi nó đầy trong tay anh.
Anh mỉm cười.
Kate ngừng cả thở.
Anh nghiêng người tới trước và ngậm cái nụ nhỏ vào miệng.
“Ô!” Giờ cô không giả vờ điều gì cả.
Anh lặp lại sự tra tấn đó ở bên kia.
Rồi anh bước lùi lại.
Ra sau.
Kate đứng yên, vẫn đang thở hổn hển.
“A, ước gì có được một bức vẽ như thế này.” Anh nói. “Anh sẽ treo nó lên trong phòng làm việc của anh.”
Miệng Kate há ra.
Anh giơ cây vợt lên vẻ chiến thắng. “Tạm biệt, vợ yêu quý.” Anh rời khỏi nhà kho, rồi chõ đầu vào lại ở khúc quanh. “Cố gắng không bị cảm lạnh đấy. Em ghét phải bỏ lỡ trận đấu, phải không nào?”
Anh rất may mắn, Kate ngẫm nghĩ sau đó, rằng cô đã không nghĩ đến việc chụp lấy một trong những quả banh Pall Mall khi cô đang mò mẫm tìm mấy cây vợt gỗ. Mặc dù nghĩ lại, đầu anh chắc là quá cứng để cô có thể đập móp.
Ngày tiếp theo.
Có rất ít khoảnh khắc, Anthony kết luận, quá tuyệt vời như khi thắng được vợ mình một cách hoàn toàn và tuyệt đối. Việc đó phụ thuộc vào người vợ, tất nhiên, nhưng vì anh đã chọn cưới một phụ nữ với trí óc siêu việt và sắc sảo, những khoảnh khắc của anh, anh chắc chắn, tuyệt vời hơn những người khác.
Anh tận hưởng điều này khi uống trà trong phòng làm việc, thở dài khoan khoái khi ngắm nhìn chiếc vợt màu đen đang nằm trên bàn anh như một chiến lợi phẩm. Nó trông thật lỗng lẫy, lấp lánh trong ánh sáng ban ngày - hay ít nhất là lấp lánh ở những nơi mà nó không bị mòn vẹt và trầy trụa vì những trận đấu mạnh bạo qua hàng thập kỷ.
Không quan trọng. Anthony yêu tất cả mọi chỗ lõm và những vết trầy xước. Có lẽ điều đó thật trẻ con, có thể còn cả con nít nữa, nhưng anh thích nó.
Anh thích nhất là khi nó ở trong sự sở hữu của anh, nhưng anh vẫn rất có cảm tình với nó. Khi anh có thể quên được việc anh đã giật lấy nó huy hoàng như thế nào ngay trước mũi Kate, anh thật sự nhớ rằng nó còn đánh dấu một điều gì đó -
Ngày mà anh biết yêu.
Không phải là anh đã nhận ra ngay lúc đó. Ngay cả Kate cũng vậy, anh hình dung, nhưng a chắc chắn rằng đó là ngày mà họ đã được định mệnh sắp đặt sẽ ở bên nhau - ngày của trận đấu Pall Mall nổi tiếng.
Cô đã bỏ lại cho anh cây vợt màu hồng. Cô đã quật trái banh của anh vào hồ nước.
Chúa ơi, đúng là một phụ nữ phi thường.
Những năm vừa qua là mười lăm năm tuyệt vời nhất.
Anh mỉm cười hài lòng, rồi để cho ánh mắt anh rớt xuống cây vợt lần nữa. Mọi năm họ đều tổ chức lại trận đấu. Mọi người chơi thông thường - Anthony, Kate, em trai anh Colin, em gái anh Daphne và chồng cô ấy Simon, và em gái Edwina của Kate - họ đều rất có ý thức trách nhiệm tụ họp lại tại Aubrey Hall mỗi mùa xuân và đứng vào vị trí của mình ở cuộc đua luôn luôn được đổi mới. Một vài người đồng ý tham dự với lòng hăng hái và một vài người với chỉ sự thích thú, nhưng tất cả họ đều ở đó, vào mỗi năm.
Và năm nay -
Anthony cười rúc rích với sự vui sướng. Anh có cây vợt này và Kate thì không.
Cuộc sống thật tuyệt. Cuộc sống rất, rất tuyệt.
Ngày sau đó
“Kaaaaaaaaaaate!”
Kate nhìn lên khỏi cuốn sách của cô.
“Kaaaaaaaaaaate!”
Cô cố gắng phán đoán khoảng cách của anh. Sau mười lăm năm nghe tên cô được rống lên trong cùng một kiểu như thế này, cô đã trở nên hoàn toàn thành thạo việc tính toán khoảng thời gian giữa tiếng rống đầu tiên và sự xuất hiện của chồng cô.
Nó không hẳn là một sự tính toán trực tiếp. Còn có cả vị trí của cô để mà xem xét nữa - khi cô ở trên lầu hay dưới nhà, có bị nhìn thấy từ ngưỡng cửa không, và vâng vâng, và vâng vâng.
Rồi còn phải thêm vào mấy đứa trẻ nữa. Chúng có ở nhà không? Có thể ngán đường anh không? Chúng sẽ khiến anh chậm lại, chắc chắn là vậy, có lẽ chậm đến đầy một phút, và -
“Em!”
Kate chớp mắt ngạc nhiên. Anthony đang đứng ở ngưỡng cửa, thở gấp vì vận động và đang nhìn trừng trừng vào cô với một mức độ độc ác đáng kinh ngạc.
“Nó ở đâu?” Anh yêu cầu.
À, có lẽ không đáng ngạc nhiên lắm.
Cô chớp mắt một cách bình thản. “Anh có muốn ngồi xuống không?” Cô hỏi dò. “Anh trông hơi đuối sức.”
“Kate.”
“Anh không còn trẻ như xưa nữa.” Cô nói với một tiếng thở dài.
“Kate...” Thanh âm đang tăng lên.
“Ngừng nó lại!” Anthony bùng nổ. Khi mọi cặp mắt quay lại phía anh, anh nói thêm, gần như là một tiếng gầm gừ. “Tôi đang cố tập trung.”
Kate lướt đến gần hơn một chút.
“Tránh xa khỏi tôi, cô kia.”
“Em chỉ muốn xem thôi mà.” Cô nói. “Em có rất ít cơ hội bất cứ điều gì trong trò chơi này vì bị bỏ lại quá xa ở đằng sau suốt cả buổi.”
Anh nheo mắt lại. “Anh có thể chịu trách nhiệm vì vụ bùn sình, và vui lòng ghi chú sự nhấn giọng của anh ở từ có thể, vì nó không ám chỉ bất cứ sự khẳng định nào từ phía anh.”
Anh ngừng lại, hoàn toàn cố ý ngó lơ những người còn lại, tất cả bọn họ đang há hốc miệng nhìn anh.
“Mặc dù vậy,” anh nói tiếp, “anh không thể hiểu được làm sao mà cái vị trí cuối cùng của em lại là trách nhiệm của anh được.”
“Bùn làm cho tay em bị trơn.” Cô nghiến răng. “Em không thể giữ chặt cây vợt một cách đàng hoàng.”
Ở phía bên cạnh, Colin nhăn mặt. “Yếu quá, anh e là thế, Kate. Anh phải ghi điểm này cho anh Anthony thôi, dù nó làm cho anh đau đớn lắm.”
“Được thôi.” Cô nói, sau khi quẳng cho Colin một cái trừng mắt coi thường. “Chẳng phải là lỗi của ai khác ngoài tôi. Mặc dù vậy.”
Và rồi cô chẳng nói gì nữa.
“À, mặc dù vậy cái gì?” Edwina cuối cùng thì hỏi dò.
Kate có thể là một nữ hoàng với quyền trượng trong tay khi cô đứng đó, hoàn toàn bị bao phủ bởi bùn sình. “Mặc dù vậy,” cô nói tiếp một cách vương giả, “chị không phải thích điều đó. Và đây là trò Pall Mall, và chúng ta là những người nhà Bridgerton, chị không bắt buộc phải chơi công bằng.”
Anthony lắc đầu và nghiêng người xuống trở lại để ngắm.
“Cô ấy có lý ở điểm này.” Colin nói, tên khốn gây khó chịu. “Tinh thần mã thượng chưa bao giờ được đánh giá cao trong trò chơi này.”
“Trật tự.” Anthony gầm gừ.
“Thật ra thì,” Colin nói tiếp, “một người có thể lập luận rằng -”
“Anh nói trật tự.”
“- điều đối lập lại là sự thật, và rằng tinh thần phi thể thao -”
“Câm miệng, Colin.”
“- thật ra là được ca ngợi, và -”
Anthony quyết định rằng anh bỏ cuộc và đánh một cú vụt. Cứ cái đà này họ sẽ cứ đứng đó cho đến lễ Michealmas mất thôi. Colin sẽ không bao giờ ngừng nói, không khi mà anh nghĩ anh có một cơ hội khiến anh trai anh bực bội.
Anthony buộc mình không được nghe gì khác ngoài tiếng gió thổi. Hay ít nhất thì anh đã cố gắng.
Anh nhắm.
Anh vung vợt ra sau.
Rắc!
Không quá mạnh, không quá mạnh.
Trái banh lăn về phía trước, không may là lại không đủ xa. Anh sẽ không đẩy nó xuyên qua cửa xoay cuối cùng được vào lần tiếp theo. Ít nhất thì không thể mà không có sự can thiệp đủ thần thánh để đưa được trái banh của anh vòng qua một cục đá cỡ bằng nắm tay.
“Colin, anh tiếp theo.” Daphne nói, nhưng anh ấy đã đi nước kiệu về lại với trái banh của anh rồi. Anh cho nó một cú vụt bừa bãi, rồi hét to, "Kate!”
Cô bước tới trước, chớp mắt khi cô ước lượng địa hình. Trái banh của cô đang ở cách trái banh của Anthony khoảng ba mét. Hòn đá thì, mặc dù vậy, lại ở phía bên kia, có nghĩa là nếu cô cố phá anh, cô cũng không thể đẩy anh đi quá xa được - chắc chắn là hòn đá sẽ ngừng trái banh lại.
ấn đề tiến thoái lưỡng nan thú vị đây.” Anthony thì thầm.
Kate đi vòng quanh hai quả banh. “Sẽ là một cử chỉ lãng mạn,” cô trầm ngâm, “nếu em cho phép anh được thắng.”
“Ồ, việc em cho phép anh không quan trọng ở đây.” Anh chế nhạo.
“Trả lời sai.” Cô nói, và cô nhắm.
Anthony nheo mắt lại. Cô ấy đang làm gì thế?
Kate đập vào quả bóng với một lực mạnh rất đẹp mắt, nhắm không phải vào trái banh của anh mà về phía bên trái của cô. Quả banh của cô đập vào banh của anh, đẩy nó xoáy về phía bên phải. Vì ở góc độ đó, cô không thể đẩy nó đi xa nếu cô đập thẳng vào nó, nhưng cô đã sắp xếp để đưa nó đi thẳng tới đỉnh đồi.
Thẳng tới đỉnh đồi.
Thẳng tới đỉnh đồi.
Và rồi xuống khỏi đỉnh đồi.
Kate reo lên một tiếng phấn khởi sẽ không lạc lõng khi ở trên một bãi chiến trường. “Em sẽ phải trả giá.” Anthony nói. Cô đang quá bận nhảy lên nhảy xuống để có thể chú ý vào anh.
“Mọi người nghĩ giờ ai sẽ thắng nào?” Penelope hỏi.
“Em biết không,” Anthony nói bình thản, “anh không quan tâm.” Và rồi anh đi đến chỗ trái banh màu xanh là và nhắm đánh. “Ngừng lại, đâu phải là lượt của anh.”
Edwina kêu to.
“Và đó không phải là trái banh của anh.” Penelope nói thêm.
“Vậy à?” Anh thì thầm, và rồi vung tay, đập mạnh cây vợt của anh vào trái banh của Kate và đẩy nó đxuyên qua bãi cỏ, xuống dọc đường dốc nông, và thẳng vào trong hồ.
Kate thở hắt ra cáu giận. “Anh không chơi đẹp gì cả!” Anh đưa cho cô một cái cười toét miệng làm cô tức điên. “Mọi thứ đều công bằng cả, vợ à.”
“Anh sẽ câu nó lên.” Cô đốp lại.
“Em là người cần phải tắm.”
Daphne cười rúc rích, và rồi nói, “Em nghĩ phải đến lượt của em rồi. Chúng ta tiếp tục chứ?” Cô rời đi, Simon, Edwina, và Penelope theo sau. “Anh Colin!” Daphne quát lên. “Ồ, tốt thôi.” Anh ấy lầm bầm, và lẽo đẽo theo sau họ.
Kate nhìn lên chồng cô, đôi môi cô bắt đầu rung. “Thế đấy.” Cô nói, gãi gãi sau tai nơi ngập đầy bùn. “Em cho đây là kết thúc phần chơi của chúng ta.”
“Anh đã nói mà.”
“Năm nay trò gian lận để kiếm chác thật là sáng chói.”
“Em cũng thế.” Anh nói thêm, mỉm cười với cô. “Cái vũng lầy thật sáng tạo.”
“Em đã nghĩ thế.” Cô nói, chẳng có một tí khiêm tốn nào. “Và, à thì, về vụ bùn đó...”
“Nó không hoàn toàn là cố ý.” Anh thì thầm.
“Em cũng sẽ làm thế thôi.” Cô thừa nhận.
“Phải, anh biết.”
“Em bẩn quá.” Cô nói, nhìn xuống người mình.
“Cái hồ ở ngay kia.” Anh nói.
“Trời lạnh
“Vậy thì một bồn tắm vậy?”
Cô mỉm cười quyến rũ. “Anh sẽ tham gia với em chứ?”
“Tất nhiên rồi.” Anh đưa tay ra và cùng nhau, họ bắt đầu tản bộ về nhà.
“Chúng ta có nên nói với mọi người chúng ta bỏ cuộc không?” Kate hỏi.
“Không.”
“Colin sẽ cố gắng chỉa cây vợt tử thần, anh biết đấy.”
Anh nhìn vào cô thích thú. “Em nghĩ nó sẽ âm mưu đưa cây vợt đi khỏi Aubrey Hall sao?”
“Thế anh thì sao?”
“Tuyệt đối.” Anh trả lời, với sự khẳng định tuyệt vời.
“Chúng ta sẽ phải liên minh.”
“Ồ, tất nhiên.”
Họ đi thêm vài thước nữa, rồi Kate nói, “Nhưng một khi chúng ta đã có nó trở lại...”
Anh nhìn vào cô kinh hãi. “Ồ, vậy thì mỗi người vì mình thôi. Em không nghĩ -”
“Không.” Cô vội vàng nói. “Tuyệt đối không.”
“Vậy thì chúng ta thỏa thuận rồi nhé.” Anthony nói, với một tí nhẹ nhõm.
Thật đấy, còn gì vui nữa nếu anh không thể đánh bại Kate? Họ đi thêm vài giây nữa, và rồi Kate nói, “Em sẽ thắng trong năm tới.”
“Anh biết là em nghĩ em sẽ thắng.”
“Không, em sẽ thắng. Em có nhiều ý tưởnghiều kế hoạch chiến lược.”
Anthony phá ra cười, rồi cúi xuống để hôn cô, bùn sình và mọi thứ. “Anh cũng có nhiều ý tưởng.” Anh nói với một nụ cười. “Và rất, rất nhiều kế hoạch chiến lược.”
Cô liếm môi. “Chúng ta không còn nói về chuyện Pall Mall nữa, đúng không?”
Anh lắc đầu.
Cô vòng tay ôm anh, hai bàn tay cô kéo đầu anh xuống với cô. Và rồi, trong khoảnh khắc trước khi môi anh chiếm lấy cô, anh nghe cô thở dài -
“Tốt.”