The Witcher #1: Blood of Elves

Chương 11 : CHƯƠNG IV.II

Ngày đăng: 00:33 27/03/20

***
“Chết tiệt!”. Yarpen nhấc tay ra khỏi trán Triss. “Cô ấy nóng như lò nung vậy. Tôi không thích thế. Nếu là kiết lị hay sốt rét thì sao?”
“Không thể là kiết lị hay sốt rét được,” Geralt nói dối đầy thuyết phục, quấn tấm vải phủ cho ngựa xung quanh người phụ nữ ốm yếu. “Các pháp sư miễn nhiễm với những bệnh đó. Chỉ là ngộ độc thức ăn thôi, không có gì lây nhiễm đâu.”
“Hmm...được rồi. Tôi sẽ sục sạo mấy túi đồ. Tôi vẫn thường có mấy vị thuốc tốt lắm, có lẽ vẫn còn lại chút ít.”
“Ciri,” witcher lẩm nhẩm, đưa cho cô bé một tấm da cừu tháo khỏi yên ngựa, “đi ngủ đi, con không còn đứng vững nổi nữa rồi kìa. Không, không phải trong xe. Chúng ta sẽ đặt Triss vào trong xe. Con nằm xuống cạnh đống lửa kia kìa.”
“Không,” cô bé phản đối khe khẽ, dõi theo người lùn đang đi khỏi. “Con sẽ nằm bên cạnh chị ấy. Nếu mà họ thấy cha giữ con tránh xa chị ấy, họ sẽ không tin cha đâu. Họ sẽ nghĩ đó là bệnh lây nhiễm và đuổi chúng ta đi, như những người lính ở đồn vậy.”
“Geralt...” nữ pháp sư bất chợt rên lên. “Chúng ta...đang ở đâu vậy?”
“Giữa những người bạn.”
“Em ở đây rồi,” Ciri nói, vuốt mái tóc màu hạt dẻ của cô. “Em ở ngay bên cạnh chị đây. Đừng sợ. Chị có thấy chỗ này ấm thế nào không? Một đống lửa trại đang cháy và một người lùn đang mang thuốc đến...cho dạ dày của chị.”
“Geralt,” Triss nức nở, cố gắng gỡ mình ra khỏi tấm chăn. “Không...không được có ma thuật trong thuốc, nhớ...”
“Anh nhớ mà. Nằm nghỉ đi.”
“Em phải....ooooh....”
Witcher nghiêng người sang mà không nói một lời, bế nữ pháp sư đang quấn trong chăn lên, và đi vào rừng, vào trong bóng tối. Ciri thở dài.
Cô bé quay đầu lại, nghe thấy tiếng thở gấp gáp. Người lùn hiện ra đằng sau chiếc xe, đang mang vác một đống đồ trên tay. Ngọn lửa trại sáng lên trên lưỡi rìu giắt sau thắt lưng ông ta, những chiếc đinh trên chiếc quần da của ông cũng lấp lánh.
“Người bệnh đâu rồi?” Ông ta hỏi. “Bay mất trên cán chổi rồi à?”
Ciri chỉ vào bóng tối.
“Phải rồi.” Người lùn gật gù. “Tôi biết cơn đau và những lời phàn nàn. Hồi còn trẻ, tôi thường ăn bất cứ thứ gì bắt được hoặc săn được, nên bị ngộ độc rất nhiều lần. Người nữ pháp sư này là ai vậy?”
“Triss Merigold.”
“Không biết cô ta, chưa từng nghe nói đến bao giờ. Đằng nào thì tôi cũng ít dây dưa với Hội Anh Em. Nhưng mà tự giới thiệu bản thân thì vẫn lịch sự hơn. Tôi tên là Yarpen Zigrin. Còn cô bé tên gì hả ngỗng con?”
“Không phải Ngỗng Con.” Ciri độp lại với một ánh lửa lóe lên trong mắt.
Người lùn bật cười và nhăn răng ra.
“Ah.” Ông ta cúi chào ra vẻ trịnh trọng. “Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi không nhận ra cô trong bóng đêm. Đây không phải một con ngỗng mà là một tiểu thư. Tôi xin quỳ dưới chân cô. Xin cho hỏi tên của tiểu thư là gì, nếu nó không phải là một bí mật?”
“Nó không phải bí mật. Tôi là Ciri.”
“Ciri. Aha. Vậy cho hỏi tiểu thư là ai?”
“Đó,” Ciri vểnh cao mũi lên đầy tự hào, “là một bí mật.”
Yarpen lại khụt khịt.
“Miệng lưỡi tiểu thư sắc bén như dao cạo vậy. Nếu tiểu thư bỏ quá cho, tôi đã mang thuốc và một ít đồ ăn đến. Liệu tiểu thư có chấp nhận nó không hay sẽ đuổi Yarpen Zigrin già nua này ra chỗ khác?”
“Tôi xin lỗi...” Ciri suy nghĩ lại và cúi đầu xuống. “Triss thật sự cần giúp đỡ, ngài...Zigrin. Chị ấy ốm rất nặng. Cám ơn vì thuốc của ông.”
“Không có gì.” Người lùn lại nhe răng ra và vỗ vào vai cô bé một cách thân thiện. “Đi nào, Ciri, giúp tôi một tay. Thuốc cần phải được chuẩn bị. Chúng ta sẽ nặn chúng thành từng viên theo như công thức của bà tôi. Không căn bệnh dạ dày nào có thể chống lại được thứ này.”
Ông ta mở gói đồ ra, lấy ra một thứ trông như bùn và một cái hũ gốm nhỏ. Ciri lại gần, ra vẻ tò mò.
“Cô nên biết, Ciri à,” Yarpen nói, “bà tôi biết rõ về thuốc thang hơn bất cứ ai. Đáng buồn là bà ấy tin nguồn cơn của mọi căn bệnh là lười biếng, và lười biếng thì có thể chữa được bằng một cái gậy. Và đối với anh em chúng tôi, bà ấy chủ yếu dùng biện pháp này để phòng ngừa là chính. Bà ấy đánh đập chúng tôi chẳng vì cái gì và chẳng để làm gì. Một mụ già xấu tính. Và thậm chí có lần, chẳng hiểu từ đâu ra, bà ấy đưa cho tôi một ổ bánh mì với nước sốt và đường. Tôi kinh ngạc đến nỗi đánh rơi nó luôn xuống đất. Và bả đã đập tôi một trận ra trò, mụ già quỷ quái đó. Và rồi bà ấy lại đưa tôi một ổ bánh mì khác, nhưng không có đường.”
“Bà của tôi,” Ciri gật gù ra chiều cảm thông. “cũng đánh tôi một lần. Bằng một cái que.”
“Một cái que á?” Người lùn cười ha hả. “Bà tôi đập tôi bằng một cái cán rìu. Nhưng hoài niệm thế là đủ rồi, chúng ta phải viên thuốc nữa. Đây, xé cái này ra và vo viên lại.”
“Cái gì thế? Nó dính và bẩn quá...eeewww...lại còn bốc mùi nữa!”
“Đấy là bánh mì mốc. Một món thuốc rất tốt. Vo nó nhỏ lại Nhỏ hơn, nhỏ hơn, chúng là để dành cho một nữ pháp sư, không phải một con bò. Đưa một viên đây cho tôi. Tốt. Giờ chúng ta sẽ trộn chúng với thuốc.”
“Eeeeeewwwww!”
“Bốc mùi hả?” Người lùn đưa mũi lại gần cái hũ gốm. “Không thể nào. Tỏi nghiền và muối không bốc mùi được, kể cả có để trăm năm đi nữa.”
“Nó ghê lắm, ugghhh. Triss sẽ không ăn đâu!”
“Chúng ta sẽ dùng đến phương pháp của bà tôi. Cô bóp mũi cô ấy lại và tôi sẽ nhét mấy viên thuốc vào mồm.”
“Yarpen,” Geralt rít lên, hiện ra từ trong bóng tối với nữ pháp sư trên tay. “Cẩn thận đấy không là tôi sẽ nhét thứ gì đó vào mồm ông.”
“Đây là thuốc!” người lùn tỏ ra tức tối. “Nó có ích! Mốc, tỏi...”
“Phải đó.” Triss rên lên yếu ớt từ trong cái kén chăn của mình. “Đúng đó Geralt, nó có ích...”
“Thấy chưa!” Yarpen huých huých cùi chỏ vào Geralt, vểnh râu lên đầy tự hào và chỉ vào Triss, người đang nuốt mấy viên thuốc với vẻ mặt như đưa đám. “Một pháp sư khôn ngoan. Biết điều gì là tốt cho mình.”
“Em nói cái gì cơ Triss?” Witcher nghiêng người sang. “À, anh biết rồi. Yarpen, ông có chút bạch chỉ, hay nghệ tây nào không?”
“Để tôi đi hỏi xung quanh. Tôi mang cho anh chút nước và thức ăn đó...”
“Cảm ơn ông. Nhưng cả hai bọn họ đều cần nghỉ ngơi hơn. Ciri, nằm xuống đi.”
“Để con làm một tấm vải băng cho Triss...”
“Để ta tự làm. Yarpen, tôi muốn nói chuyện với ông.”
“Hãy đến bên ngọn lửa. Chúng ta sẽ khui một thùng...”
“Tôi muốn nói chuyện với ông. Tôi không cần khán giả. Trái lại là đằng khác.”
“Đương nhiên. Tôi đang nghe đây.”
“Đây là đoàn hộ tống gì vậy?”
Người lùn nhìn anh bằng cặp mắt sắc lẻm. “Tùy tùng của nhà vua.” Ông ta nói chậm rãi và nhấn mạnh.
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Witcher cũng nhìn lại. “Yarpen, tôi không hỏi vì tò mò.”
“Tôi biết. Và tôi cũng biết anh có ý gì. Nhưng đoàn xe này...hmm...khá đặc biệt.”
“Vậy các ông đang vận chuyển thứ gì?”
“Cá muối,” Yarpen nói thản nhiên, bắt đầu tô điểm thêm lời nói dối của mình mà không chớp mắt. “Rơm khô, dụng cụ, yên cương, giáp trụ và vô số thứ lặt vặt cho quân đội. Wenck là sĩ quan quân nhu cho quân đội hoàng gia.”
“Nếu anh ta là sĩ quan quân nhu thì tôi là một thầy druid,” Geralt mỉm cười. “Nhưng đó là việc của ông – tôi không có thói quen xía mũi vào bí mật của người khác. Nhưng ông thấy tình trạng của Triss rồi đấy. Hãy cho chúng tôi đi với ông, Yarpen, hãy để chúng tôi đặt cô ấy lên một chiếc xe. Chỉ vài ngày thôi. Tôi sẽ không hỏi ông đang đi đâu vì con đường này dẫn thẳng xuống phía nam mà không rẽ nhánh cho tới khi đi qua Lixela, và phải mất 10 ngày để tới Lixela. Đến lúc đó thì cơn sốt của Triss đã hạ rồi và cô ấy có thể cưỡi được ngựa. Và kể cả cô ấy có không như thế đi chăng nữa thì tôi cũng vẫn sẽ dừng lại ở một thị trấn nào đó bên kia sông. Mười ngày trên xe ngựa, có đồ ăn nóng sốt...Làm ơn.”
“Tôi không ra lệnh ở đây. Mà là Wenck.”
“Tôi không tin là ông thiếu sức ảnh hưởng đến anh ta. Nhất là trong một đoàn hộ tống toàn người lùn. Đương nhiên anh ta phải coi trọng lời nói của ông.”
“Cô gái Triss này là gì với anh?”
“Thế thì có khác biệt gì trong hoàn cảnh này?”
“Trong hoàn cảnh này thì không. Tôi chỉ hỏi vì sự tò mò, đến từ nỗi khát khao muốn được bắt đầu một lời đồn đại mới trong các quán rượu thôi. Nhưng kể cả như thế, thì nữ pháp sư này vẫn thu hút anh một cách đặc biệt, Geralt.”
Witcher mỉm cười buồn bã.
“Và cô bé con?” Yarpen hất đầu về phía Ciri đang nằm cựa quậy trong chăn. “Của anh à?”
“Của tôi,” anh trả lời không cần suy nghĩ. “Của tôi, Zigrin.”
Bình minh xám xịt, và ẩm ướt, có mùi như mưa đêm và sương sớm. Ciri cảm thấy như mình mới chỉ ngủ được vài phút, như thể cô bé bị đánh thức dậy chỉ ngay sau khi vừa mới gối đầu lên đống bao tải trên xe.
Geralt vừa mới đặt Triss xuống bên cạnh cô bé, từ một chuyến đi vào rừng bắt buộc nữa. Tấm chăn cuốn quanh nữ pháp sư lấp lánh những giọt sương. Quầng mắt của Geralt thâm đen. Ciri biết anh đã không nhắm mắt lại một giây nào. Triss bị sốt suốt cả đêm qua và vật lộn khổ sở vì nó.
“Ta đã đánh thức con dậy à? Ta xin lỗi. Ngủ đi Ciri. Vẫn còn sớm mà.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Triss? Chị ấy thế nào rồi?”
“Đỡ hơn rồi,” nữ pháp sư rên lên. “Đỡ hơn rồi, nhưng...nghe này Geralt...Em muốn...”
“Cái gì?” witcher cúi gần vào nhưng Triss đã ngủ mất rồi. Anh sửa sang lại quần áo, duỗi tay chân.
“Geralt,” Ciri thì thầm, “họ có để chúng ta đi trên xe không?”
“Để rồi xem.” Anh cắn môi. “Hãy ngủ đi khi còn có thể. Nghỉ ngơi đi.”
Anh nhảy khỏi xe hàng. Ciri nghe thấy tiếng rút trại – ngựa giậm chân, yên cương leng keng, những cây cọc rút lên kêu cọt kẹt, và tiếng chửi rủa và cãi cọ. Và rồi, ở gần đó, giọng nói khàn khàn của Yarpen Zigrin và chất giọng trầm tĩnh của người đàn ông cao lớn tên là Wenck. Và giọng nói lạnh lùng của Geralt. Cô bé ngẩng đầu dậy và cẩn thận ti hí quan sát từ đằng sau tấm bạt che.
“Tôi không có cấm cản gì chuyện này,” Wenck nói.
“Tuyệt vời.” Người lùn rạng rỡ. “Vậy vấn đề đã được giải quyết xong chưa?”
Người ủy viên hơi giơ tay lên, ám chỉ rằng anh ta vẫn chưa nói hết. Anh ta im lặng trong một lúc, và Yarpen và Geralt kiên nhẫn chờ đợi.
“Tuy nhiên,” Wenck cuối cùng lên tiếng, “khi nói đến sự an toàn của chuyến xe, thì tôi phải chịu trách nhiệm.”
Và lại lần nữa, anh ta không nói gì. Lần này không ai ngắt lời cả. Người ta phải làm quen với những quãng ngắt dài nếu muốn nói chuyện với ngài ủy viên.
“Để cho đoàn xe đến nơi an toàn,” anh ta tiếp tục nói sau một lúc. “Và kịp lúc, chăm sóc người phụ nữ ốm yếu này có thể làm chúng ta chậm lại.”
“Chúng ta đang đi nhanh hơn tiến độ,” Yarpen trấn an, sau một khoảng thời gian rất dài. “Chúng ta đang đi nhanh hơn tiến độ, thưa ngài Wenck, chúng ta sẽ không lỡ hạn chót đâu. Còn về an toàn...tôi không nghĩ đi cùng witcher sẽ ảnh hưởng đến điều đó. Con đường dẫn đến khu rừng ngay phía trước Lixela, và ở bên trái và phải đều là rừng hoang. Người ta đồn rằng có đủ mọi loại sinh vật tàn ác sống trong rừng.”
“Quả thực,” người ủy viên đồng tình. Nhìn thẳng vào mắt witcher , anh ta có vẻ như đang cân nhắc từng lời nói. “Một người có thể gặp một loại sinh vật tàn ác đặc biệt trong những khu rừng của Kaedwen, mà gần đây được xúi giục bởi những sinh vật tàn ác khác. Chúng có thể gây nguy hại đến sự an toàn của chúng ta. Vua Henselt, biết được điều này, đã giao cho tôi quyền lực để thu nạp tình nguyện viên cho đoàn hộ tống. Thế nào Geralt? Điều đó sẽ giải quyết những rắc rối của anh.”
Sự im lặng của witcher kéo dài, dài hơn cả toàn bộ bài diễn thuyết của Wenck, kể cả khi đã tính những quãng ngắt thường xuyên vào đó.
“Không,” cuối cùng anh nói. “Không, Wenck. Hãy nói rõ ràng với nhau. Tôi sẵn sàng đáp trả lại sự trợ giúp đối với cô Merigold, nhưng không phải theo cách này. Tôi có thể cắt tỉa lông ngựa, mang nước và củi, thậm chí nấu ăn. Nhưng tôi sẽ không gia nhập đoàn tùy tùng của đức vua như một người lính. Làm ơn đừng trông cậy vào thanh kiếm của tôi. Tôi không có ý định giết những sinh vật, như anh nói, là tàn ác đó theo lệnh của những sinh vật mà tôi cho là cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao.”
Ciri nghe thấy Yarpen Zigrin rít lên và ho vào tay áo đang sắn lên của ông ta. Wenck nhìn chăm chú witcher một cách điềm tĩnh.
“Tôi thấy rồi,” anh ta nói khô khan. “Tôi thích những gì rõ ràng. Được thôi, Zigrin, hãy đảm bảo là tiến độ của chúng ta không bị chậm lại. Còn về anh, Geralt....Tôi tin anh sẽ tỏ ra hữu dụng và giúp ích theo cách mà anh chấp nhận được. Sẽ thật là xúc phạm với cả hai ta nếu tôi lại yêu cầu anh đáp trả sự giúp đỡ đối với một người phụ nữ đang phải chịu đựng khổ sở bằng những việc lặt vặt khác. Hôm nay cô ấy đã thấy đỡ hơn chưa?”
Witcher gật đầu một cái, mà Ciri thấy có ý nghĩa sâu sắc hơn và lịch sự hơn thông thường. Biểu cảm của Wenck vẫn không thay đổi.
“Tôi rất hài lòng.” Anh ta nói sau một quãng ngắt bình thường. “Bằng việc đưa cô Merigold lên một chiếc xe trong đoàn hộ tống của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về sức khỏe và sự an toàn của cô ấy. Zigrin, ra hiệu lệnh xuất phát đi.”
“Wenck.”
“Gì hả Geralt?”
“Cám ơn anh.”
Người ủy viên cúi đầu, đối với Ciri, có phần sâu sắc và lịch sự hơn phép giao tiếp thông thường.
Yarpen Zigrin chạy dọc hàng xe, lớn tiếng ra lệnh và chỉ dẫn, sau đó leo lên ghế người lái, la ó và quật những con ngựa bằng dây cương. Đoàn xe xóc nảy trên con đường rừng. Những cú nảy làm Triss giật mình thức dậy, nhưng Ciri trấn an cô và thay tấm khăn đắp trên trán cô.
Những cơn rung có tác dụng như thuốc ngủ và nữ pháp sư nhanh chóng thiếp đi. Ciri cũng cảm thấy mơ màng.
Khi cô bé thức dậy, mặt trời đã ở trên cao. Cô bé thò đầu ra khỏi những chiếc thùng và đống hành lí lỉnh kỉnh. Chiếc xe mà Ciri ở trên đang đi đầu đoàn hộ tống. Chiếc đi đằng sau cô bé được điều khiển bởi một người lùn quấn một chiếc khăn đỏ quanh cổ. Từ những cuộc trò chuyện giữa các người lùn, cô biết tên anh ta là Paulie Dahlberg. Người em trai Regan ngồi bên cạnh anh ta. Cô cũng thấy Wenck đang cưỡi một con ngựa, được hộ tống bởi hai chiếc xe.
Roach, con ngựa của Geralt, được buộc vào thành xe, chào đón cô bé bằng một tiếng hý khe khẽ. Ciri không nhìn thấy con ngựa màu hạt dẻ của mình hay con ngựa nâu của Triss ở đâu. Chắc chắn là chúng đang đi đằng sau, cùng với những con ngựa còn thừa lại của đoàn hộ tống.
Geralt đang ngồi trên ghế người lái ngay cạnh Yarpen. Họ đang nói chuyện khe khẽ, uống bia từ một cái thùng để giữa hai người. Ciri vểnh tai lên nghe nhưng phát chán sau một lúc – cuộc đàm đạo chủ yếu nói về chính trị và những kế hoạch cùng dự định của vua Henselt, và sự trợ giúp hay nhiệm vụ bí mật nào đó cho người hàng xóm của mình, vua Demavend của Aedirn, người đang bị đe dọa bởi chiến tranh. Geralt đang bày tỏ sự hứng thú của mình trước việc 5 thùng cá muối có thể giúp Aedirn phòng thủ ra sao. Yarpen, phớt lờ sự châm chọc trong giọng nói của Geralt, giải thích rằng có những giống cá hiếm đến nỗi chỉ cần vài thùng là đủ để chi trả cho một quân đoàn trong vòng một năm, và mỗi quân đoàn đều là một sự đóng góp vô giá. Geralt tỏ ra ngạc nhiên là sự giúp đỡ lại cần phải bí mật đến vậy, và người lùn đáp lại rằng vì thế nên bí mật mới là bí mật.
Triss lăn lộn qua lại, làm rơi tấm khăn đắp trên trán và nói mớ trong lúc ngủ. Cô yêu cầu rằng ai đó tên Kevyn hãy giữ hai tay ở yên bên cạnh, và ngay sau đó nói rằng định mệnh là không thể tránh khỏi. Cuối cùng, sau khi tuyên bố rằng mọi người, tất cả mọi người, đều là những kẻ đột biến ở một mức độ nào đó, cô chìm vào giấc ngủ yên bình.
Ciri cũng buồn ngủ nhưng bị đánh thức dậy bởi tiếng cười của Yarpen, khi ông ta gợi lại cho Geralt về những chuyến phiêu lưu trước đây của họ. Câu chuyện này liên quan đến cuộc đi săn một con rồng vàng đã không chịu làm con mồi, mà thay vào đó giết hết những kẻ đi săn và ăn thịt một thợ giày tên là Goatmuncher. Ciri bắt đầu nghe ngóng đầy thích thú.
Geralt hỏi chuyện gì đã xảy ra với băng Slasher nhưng Yarpen không biết. Yarpen thay vào đó lại tò mò về một người phụ nữ tên là Yennefer, mà Geralt đột nhiên trở nên ít nói lạ lùng khi nhắc đến. Người lùn uống thêm bia và phàn nàn rằng Yennefer vẫn còn ôm mối thù với ông ta mặc dù chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi.
“Tôi có chạm trán cô ta tại khu chợ ở Gors Velen,” ông kể lại. “Cô ta gần như không nhận ra tôi – cô ta xỉa xói và xúc phạm bà mẹ quá cố của tôi thậm tệ. Tôi bỏ chạy ngay lập tức, nhưng cô ta gọi với theo nói rằng ngày nào đó sẽ bắt kịp tôi và làm cỏ mọc ra từ mông tôi.”
Ciri cười khúc khích, tưởng tượng ra Yarpen với cỏ mọc ra từ mông. Geralt cằn nhằn gì đó về phụ nữ và tính bốc đồng của họ - mà người lùn cho rằng là một phép mô tả quá nhẹ cho sự hiểm độc, ương ngạnh và thù dai. Geralt không bàn về vấn đề đó nữa và Ciri lại thiếp ngủ đi.
Lần này cô bé bị đánh thức dậy bởi những giọng nói lớn tiếng. Chính xác hơn là giọng của Yarpen – ông ta đang quát lên.
“Ờ đúng đó! Tôi đã chọn như vậy!”
“Bé tiếng thôi,” witcher điềm tĩnh nói. “Có một người phụ nữ đang ốm nằm sau xe. Hãy hiểu là tôi không chỉ trích gì lựa chọn hay quyết tâm của ông...”
“Không, đương nhiên rồi,” người lùn mỉa mai cắt ngang. “Anh chỉ cười thừa nhận thôi.”
“Yarpen, tôi đang cảnh báo ông, như một người bạn: cả hai phe đều ghét những kẻ ngồi ngoài hàng rào, và kể cả tốt nhất thì cũng đối xử với họ đầy ngờ vực.”
“Tôi không có ngồi ngoài cuộc. Tôi đang tuyên bố rõ ràng là mình theo bên nào.”
“Nhưng ông sẽ vẫn luôn là một người lùn đối với bên đó. Một kẻ xa lạ. Một kẻ ngoài cuộc. Trong khi đối với bên kia...”
Anh ngừng nói.
“Thế nào!” Yarpen quay mặt đi, gầm gừ. “Nói tiếp đi, anh còn đợi cái gì? Gọi tôi là một kẻ phản bội và là một con chó được buộc xích của con người, kẻ mà chỉ cần vài đồng bạc ghẻ và một bát thức ăn, là sẽ sẵn sàng chống lại những người đồng bào đang chiến đấu vì tự do của mình. Thế nào, nói toẹt ra đi. Tôi không thích bóng gió.”
“Không, Yarpen,” Geralt nói khẽ. “Không, tôi sẽ không nói toẹt cái gì ra hết.”
“Không à?” người lùn quất những con ngựa. “Anh không thích nói phỏng? Anh thích nhìn và cười hơn? Không một lời nào với tôi chứ gì? Nhưng anh có thể nói với Wenck! “Làm ơn đừng trông đợi vào thanh kiếm của tôi”. Ôi, thật ngạo nghễ, tự hào và quý phái ra làm sao! Đi mà nhét cái ngạo nghễ của anh vào mông con chó nào đi, cả cái lòng kiêu hãnh quái quỷ của anh nữa.”
“Tôi chỉ muốn thành thật thôi. Tôi không muốn dính vào những xung đột này. Tôi muốn trung lập.”
“Không thể nào!” Yarpen hét lên. “Không thể nào giữ trung lập được, anh không hiểu sao? Không, anh chẳng hiểu cái khỉ gì hết. Ôi, cút khỏi xe của tôi đi, hãy lên ngựa và biến khỏi mắt tôi, và mang theo cái sự trung lập kiêu ngạo của anh đi nữa. Anh làm tôi bực hết cả mình.”
Geralt quay mặt đi. Ciri nín thở chờ đợi. Nhưng witcher không nói câu nào cả. Anh đứng dậy và nhảy khỏi xe ngựa, nhẹ nhàng, nhanh chóng và uyển chuyển. Yarpen đợi anh tháo con ngựa ra khỏi xe, rồi lại đi tiếp, gầm gừ cái gì đó không rõ, nghe có vẻ rất kinh khủng.
Cô bé cũng đứng dậy và nhảy xuống, đi tìm con ngựa hạt dẻ của mình. Người lùn quay lại và đo lường cô bé với ánh mắt miễn cưỡng.
“Và cả cô cũng phiền toái nữa, quý cô bé nhỏ à,” ông tức giận. “Tất cả những gì chúng ta cần là các quý cô và bé gái, mẹ kiếp. Tôi thậm chí còn không được đái vào hộp – mỗi lần buồn là phải dừng xe lại và chạy vào bụi cây!”
Ciri chống tay lên hông, lắc mái tóc màu tro của mình và vểnh mũi lên. “Thế cơ à?” Cô bé kêu lên the thé, giận dữ. “Uống ít bia đi, Zigrin, thì ông sẽ không cần phải đi đái nhiều thế nữa!”
“Bia của tôi không liên quan gì đến cô, đồ nhãi ranh!”
“Đừng có hét lên như thế, Triss vừa mới thiếp ngủ!”
“Xe của tôi! Thích thì tôi cứ hét!”
“Đồ lùn tịt!”
“Cái gì? Đồ ranh con xấc xược!”
“Đồ lùn!”
“Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lùn....Ôi, mẹ kiếp!”
Người lùn tựa thật xa ra sau, kéo dây cương vào đúng giây cuối cùng, trước khi hai con ngựa đâm vào một khúc cây đang chắn ngang đường. Yarpen đứng lên trên ghế, chửi rủa bằng cả tiếng người lùn lẫn tiếng con người, huýt sáo và la hét, ra lệnh dừng đoàn xe lại. Cả người lùn lẫn con người đều nhảy khỏi xe, chạy lên và giúp dắt ngựa vòng qua chỗ cây đổ, túm lấy dây cương của chúng.
“Ngủ gật à Yarpen?” Paulie Dahlberg làu bàu khi lại gần. “Chết tiệt, nếu mà ông đánh xe qua đó thì trục xe sẽ đi đời, và mấy cái bánh xe sẽ vỡ hết. Mẹ kiếp, ông đang làm gì thế...”
“Biến đi, Paulie!” Yarpen Zigrin la lên và giận dữ quất vào chân sau những con ngựa bằng dây cương.
“Ông may mắn đấy,” Ciri nói bằng giọng ngọt ngào hết mức, trườn vào ngồi cạnh người lùn. “Như ông thấy đấy, có một nữ witcher đi cùng trên xe ông thì tốt hơn là đi một mình. Tôi cảnh báo ông vừa kịp. Nhưng nếu mà ông đang bận đái vào một cái hộp và đánh xe qua đó thì, chà chà. Tôi không dám nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra...”
“Cô không im đi được à?”
“Tôi sẽ không nói lời nào nữa.”
Cô bé trụ được đúng một phút.
“Zigrin, thưa ngài?”
“Tôi không phải là ngài.” Người lùn thúc cùi chỏ vào tay cô bé và nhăn răng ra. “Tôi là Yarpen. Như thế đã rõ chưa? Chúng ta sẽ dắt ngựa cùng nhau, được chứ?”
“Được. Tôi cầm dây cương được không?”
“Nếu cô muốn. Không, đừng cầm như thế. Luồn dây qua ngón trỏ và giữ nó bằng ngón cái, như thế này. Bên trái cũng vậy. Đừng giật mạnh quá.”
“Thế đã được chưa?”
“Rồi.”
“Yarpen?”
“Hử?”
“Trung lập nghĩa là thế nào?”
“Thờ ơ,” ông miễn cưỡng lầm bầm. “Đừng để dây chùng xuống. Kéo sợi bên trái lại gần hơn đi.”
“Thờ ơ cái gì?”
Người lùn rướn người ra xa và khạc một bãi vào dưới bánh xe. “Nếu bọn Scoia’tael tấn công chúng ta, Geralt của cô định sẽ điềm tĩnh đứng nhìn chúng rạch họng bọn tôi. Cô chắc cũng sẽ đứng cạnh anh ta, bởi vì đó sẽ là một buổi thuyết trình. Nội dung bài học ngày hôm nay: cách hành xử của witcher đối với xung đột giữa các chủng loài văn minh.”
“Tôi không hiểu.”
“Điều đó không làm tôi ngạc nhiên chút nào hết.”
“Có phải đó là vì sao ông cãi nhau với ông ấy và tức giận không? Và cái đám Scoia’tael này là ai? Cái đám...Sóc này?”
“Ciri,” Yarpen lắc lắc chòm râu thô bạo, “đây không phải là vấn đề của trẻ con.”
“Aha, giờ thì ông tức giận với tôi. Tôi không có bé. Tôi đã nghe thấy những người lính ở đồn nói về lũ Sóc này rồi. Tôi đã thấy...tôi đã thấy hai gã elves chết. Và người hiệp sĩ nói chúng cũng giết người nữa. Và chúng không chỉ toàn là elves. Có cả người lùn.”
“Tôi biết,” Yarpen nói cay đắng.
“Và ông là một người lùn.”
“Không nghi ngờ gì.”
“Vậy tại sao ông lại sợ lũ Sóc? Có vẻ như chúng chỉ giết con người thôi.”
“Nó không đơn giản như vậy”. Ông trở nên nghiêm túc. “Rất đáng tiếc.”
Cô bé im lặng trong một lúc lâu, cắn môi và nhăn mũi.
“Giờ tôi biết rồi,” cô đột nhiên thốt lên. “Lũ Sóc đang đấu tranh vì tự do. Và mặc dù ông là một người lùn, ông vẫn bí mật phục vụ vua Henselt, như một con chó dưới sợi xích của con người.”
Yarpen khịt mũi, lau vào cánh tay áo và nhoài người ra kiểm tra xem Wenck có đang đi gần đấy không. Nhưng người ủy viên đang ở rất xa đằng sau, trò chuyện cùng Geralt.
“Cô bé có đôi tai nhạy bén đấy, như một con sóc vậy.” Ông mỉm cười. “Cô bé cũng quá thông minh so với một người có số phận định sẵn là phải đẻ con, nấu ăn và xe chỉ. Cô nghĩ mình biết mọi thứ sao? Đó là bởi vì cô bé chỉ là một đứa nhãi ranh. Đừng có làm mặt thộn như thế. Nó không làm cô trông già dặn hơn đâu, chỉ xấu xí hơn thôi. Cô bé đã nắm được bản chất của Scoia’tael rất nhanh, cô bé thích câu khẩu hiệu đó. Cô có biết vì sao mình hiểu rõ chúng thế không? Bởi vì Scoia’tael cũng chỉ là những đứa nhãi ranh. Những đứa to đầu mà ngu không hiểu rằng mình đang bị lừa, rằng có kẻ đang lợi dụng sự ngu dốt trẻ con của chúng bằng cách mớm cho chúng những câu khẩu hiệu về tự do.”
“Nhưng họ thật sự đang đấu tranh vì tự do.” Ciri ngẩng đầu lên và nhìn vào người lùn với đôi mắt màu lục mở to. “Như những dryad trong rừng Brokilon. Họ giết người bởi vì...có những người muốn làm hại họ. Bởi vì đây đã từng là vùng đất của các ông, người lùn và elves và...halfling, gnome và những người khác nữa...Và giờ thì có người đã đến chiếm nên người elves...”
“Elves!” Yarpen khịt mũi. “Họ - nói chính xác – thì cũng xa lạ như con người thôi, mặc dù họ đến đây trên những con thuyền trắng của mình cách con người cả ngàn năm trước. Giờ thì bọn họ cạnh tranh nhau để chiếm lấy tình bạn của chúng tôi, đột nhiên giờ đây tất cả đều là anh em, giờ đây họ mỉm cười và nói: “chúng ta, những người họ hàng”, “chúng ta, Giống Loài Cổ Xưa”. Nhưng trước đó,...những mũi tên của họ vẫn thường huýt sáo qua tai chúng tôi mỗi khi...”
“Vậy những người đầu tiên xuất hiện trên mặt đất là những người lùn?”
“Nói đúng ra thì phải là gnome. Mà đấy là chỉ là nói riêng về phần này của thế giới thôi – bởi vì thế giới rộng lớn vô cùng Ciri à.”
“Tôi biết, tôi đã từng nhìn thấy bản đồ...”
“Cô không thể. Không ai vẽ được bản đồ như vậy, và tôi nghĩ là trong tương lai xa cũng khó có thể. Không ai biết cái gì tồn tại phía bên kia Dãy Núi Lửa và Biển Rộng. Thậm chí cả elves, mặc dù họ tự nhận là mình biết mọi thứ. Họ chẳng biết cái mẹ gì cả...”
“Hmmm....Nhưng bây giờ...bây giờ con người đông hơn....đông hơn các ông.”
“Bởi vì bọn cô đẻ nhanh như thỏ vậy.” Người lùn nghiến răng. “Các cô chẳng làm gì cả ngày ngoại trừ ngủ với hết người này đến người khác, mà chẳng thèm phân biệt gì sất. Và chỉ cần phụ nữ các cô ngồi lên đùi một người đàn ông là đủ để bụng họ sưng lên rồi...Sao cô bé trông đỏ như cây anh túc thế kia? Cô bé muốn biết còn gì nữa? Vậy nên cô sẽ được nghe sự thật chính xác nhất trong lịch sử của cái thế giới mà kẻ có thể đập nát sọ người khác hiệu quả nhất và làm sưng bụng phụ nữ nhanh nhất sẽ thống trị. Và để cạnh tranh với các cô trong lĩnh vực ngủ ngáy và giết chóc thì thật khó quá...”
“Yarpen”, Geralt lạnh lùng nói, cưỡi Roach tiến lại gần. “Làm ơn hãy tự kiềm chế bản thân và lựa chọn từ ngữ dùm. Và Ciri, đừng có chơi trò lái phụ nữa mà chăm sóc Triss đi, kiểm tra xem cô ấy đã dậy chưa và có cần gì không.”
“Em đã dậy được một lúc lâu rồi.” Nữ pháp sư nói yếu ớt từ trong xe vọng ra. “Nhưng em không muốn...cắt ngang cuộc trò chuyện thú vị này. Đừng quấy rối họ, Geralt. Em muốn...nghe thêm về vai trò của việc ngủ ngáy đối với sự phát triển của xã hội.”
***
“Tôi đun tí nước có được không? Triss muốn rửa ráy.”
“Cứ việc.” Yarpen Zigrin đồng ý. “Xavier, bỏ cái xiên đó ra đi, thỏ đã chín lắm rồi. Đưa cho tôi cái nồi, Ciri. Ôi nhìn kìa, nó đầy lên tận miệng! Cô bé đã xách cái này từ tận bờ suối về đây à?”
“Tôi khỏe mà.”
Người anh cả trong hai anh em Dahlberg phá ra cười.
“Đừng có đánh giá cô bé theo ngoại hình, Paulie.” Yarpen nói nghiêm túc trong khi điệu nghệ chia thịt thỏ ra làm nhiều phần. “Chẳng có gì đáng cười cả. Tuy gầy gò nhưng tôi có thể thấy cô bé là một thiếu niên khỏe mạnh và có sức chịu đựng. Cô bé như một sợi dây lưng làm bằng da vậy: mỏng, nhưng không thể cầm tay mà giựt đứt được. Và nếu anh treo mình lên đó, nó cũng đỡ được cả trọng lượng cơ thể của anh.”
Không ai cười. Ciri ngồi xổm xuống bên cạnh những người lùn đang vây xung quanh đống lửa. Lần này Yarpen Zigrin và bốn chàng trai của ông đã nhóm một đống lửa riêng bởi vì họ không muốn chia số thịt thỏ mà Xavier Moran đã săn được. Chắc chỉ đủ cho họ ăn mỗi người được một hai miếng là cùng.
“Cho thêm củi vào đi,” Yarpen nói, liếm láp các ngón tay của mình. “Nước sẽ nóng lên nhanh hơn đó.”
“Nước là một ý tưởng ngu ngốc,” Regan Dahlberg nói, khạc ra một cái xương. “Rửa ráy khi bị bệnh chỉ có hại thôi. Và cả khi khỏe mạnh cũng vậy. Nhớ Schrader không? Vợ ông ta bảo ông ta đi tắm một lần, và thế là Schrader chết không lâu sau đó.”
“Bởi vì một con chó dại đã cắn ông ta.”
“Nếu ông ta không tắm thì con chó đã chẳng cắn ông ta.”
“Tôi nghĩ,” Ciri nói, lấy ngón tay kiểm tra nhiệt độ nước trong nồi, “tắm mỗi ngày đúng là hơi quá thật. Nhưng Triss đã yêu cầu...thậm chí có lần chị ấy còn khóc nữa...Thế nên Geralt và tôi...”
“Chúng tôi biết .” Người anh cả Dahlberg gật đầu. “Nhưng một witcher mà...Tôi luôn luôn ngạc nhiên. Này, Zigrin, nếu ông có một người phụ nữ thì ông có tắm và chải tóc cho cô ta không? Ông có bế cô ta vào bụi cây nếu...”
“Im đi, Paulie.” Yarpen chặn họng. “Đừng có nói xấu witcher đó, bởi vì anh ta là một người tốt.”
“Tôi có nói gì đâu? Tôi chỉ ngạc nhiên là...”
“Triss,” Ciri chen vào, “không phải người phụ nữ của ông ấy.”
“Tôi càng ngạc nhiên hơn nữa đấy.”
“Anh càng ngu đi thì có.” Yarpen tóm tắt lại. “Ciri, bỏ chút nước vào để đun đi. Chúng ta sẽ vo thêm ít bạch chỉ và anh túc cho nữ pháp sư. Hôm nay cô ấy thấy đỡ hơn rồi chứ hả?
“Chắc vậy,” Yannick Brass lầm bầm. “Chúng ta chỉ phải dừng lại 6 lần vì cô ta. Tôi biết là không nên từ chối giúp đỡ trên đường, thằng nào nghĩ khác thì đều khốn nạn cả. Và thằng nào từ chối thì càng khốn nạn hơn nữa. Nhưng chúng ta đã ở trong khu rừng này quá lâu rồi. Chúng ta đang thách thức số phận, mẹ kiếp, chúng ta đang thách thức số phận quá mức đấy, các chàng trai. Ở đây không an toàn đâu. Bọn Scoia’tael...”
“Nói toẹt ra đi, Yannick.”
“Yarpen, đánh nhau không làm tôi sợ, và chút máu chẳng có gì là mới cả...Nhưng nếu phải đánh với đồng loại...Mẹ kiếp! Sao chuyện này lại xảy ra với chúng ta cơ chứ? Cái đống chết tiệt này phải được vận chuyển cùng với 100 lính kỵ binh, chứ không phải chúng ta! Quỷ tha ma bắt cái lũ biết tuốt ở Ard Carraigh đi, cầu cho chúng...”
“Im mồm đi. Và đưa cho tôi cái nồi lương khô đó. Lũ thỏ có ít quá, mẹ nó, giờ thì chúng ta phải ăn thêm cái gì đấy. Cô bé, ăn cùng chúng tôi nhé?”
“Đương nhiên rồi.”
Trong một lúc lâu, âm thanh duy nhất nghe thấy được là tiếng chép miệng, nhai nhồm nhoàm và tiếng những cái thìa gỗ cạo xuống đáy nồi.
“Chết tiệt,” Paulie Dahlberg ợ ra một hơi dài. “Tôi vẫn có thể ăn thêm được.”
“Tôi cũng vậy,” Ciri cũng ợ ra một tiếng, thích thú với cung cách vô tư của những người lùn.
“Miễn sao không phải lương khô là được.” Xavier Moran nói. “Tôi không tiêu hóa thêm được yến mạch xay nữa. Hay thịt muối cũng vậy.”
“Thế đi mà gặm cỏ, nếu khẩu vị cầu kỳ đến thế.”
“Hoặc dùng răng mà giật vỏ cây ra ăn. Hải ly làm vậy mà vẫn sống đó thôi.”
“Một con hải ly – giờ thì đó là thứ mà tôi có thể ăn được.”
“Còn tôi thì muốn một con cá.” Paulie mơ màng cắn một mảnh vỏ gạo lôi ra từ trong râu của mình. “Tôi muốn một con cá lắm, các cậu ạ.”
“Vậy thì bắt vài con đi.”
“Ở đâu?” Yannick Brass làu bàu. “Trong bụi cây à?”
“Dưới suối ý.”
“Suối cái khỉ gì. Đứng ở bờ bên này đái sang bờ bên kia cũng được. Cá nào sống trong đó chứ?”
“Có cá mà.” Ciri liếm sạch cái thìa của mình. “Tôi thấy chúng khi đi lấy nước. Nhưng chúng bị bệnh hay sao đó. Chúng có mẩn ngứa. Những chấm đỏ và đen...”
“Cá hồi,” Paulie rống lên, nhổ mảnh vỏ gạo ra. “Nào các chàng trai, xuống suối nhanh thôi! Regan! Cởi quần ra! Chúng ta sẽ biến nó thành một cái lưới bắt cá!”
“Sao lại là em?”
“Cởi ra nhanh lên, không tao đập cho bây giờ! Mẹ chả bảo mày phải nghe lời tao còn gì nữa!”
“Nếu muốn bắt cá thì nhanh lên đi, sắp tối rồi đó.” Yarpen nói. “Ciri, nước đã nóng chưa? Cứ để đó, cứ để đó, cô bé sẽ tự làm bỏng mình và dây hết nhọ nồi lên tay mất. Tôi biết cô khỏe nhưng cứ để tôi...Tôi sẽ bê nó cho.”
Geralt đang đợi họ, họ có thể thấy chỏm tóc trắng của anh lấp ló sau tấm vải bạt từ đằng xa. Người lùn đổ nước vào trong xô.
“Cần giúp không, witcher?”
“Không, cám ơn ông Yarpen. Ciri sẽ giúp.”
Triss không còn sốt cao nữa nhưng vẫn rất yếu. Đến giờ thì Geralt và Ciri đã rất thành thạo trong việc cởi đồ và rửa ráy cho cô. Họ cũng đã học cách làm dịu bớt mong muốn tự làm lấy đầy tham vọng, nhưng hiện tại thì bất khả thi của nữ pháp sư. Họ phối hợp rất ăn ý – anh đỡ nữ pháp sư dậy, còn Ciri thì rửa ráy và lau người cho cô. Chỉ có duy nhất một điều đến giờ bắt đầu làm Ciri ngạc nhiên và cảm thấy khó chịu - Triss, theo ý kiến của cô bé, cứ cố sán lại thật gần Geralt. Lần này thậm chí còn cố hôn anh nữa.
Geralt hất đầu về phía túi đồ của nữ pháp sư. Ciri hiểu ngay tức khắc bởi vì đây cũng là một phần của nghi lễ hàng ngày: Triss luôn yêu cầu được chải tóc. Cô bé tìm thấy chiếc lược và quỳ xuống bên cạnh nữ pháp sư. Triss, hạ thấp đầu xuống gần cô bé, vòng tay ôm lấy witcher. Theo ý kiến của Ciri, chắc chắn là có hơi chặt quá.
“Ôi Geralt,” cô nức nở. “Em rất hối hận...em rất hối hận về những gì đã xảy ra giữa chúng mình...”
“Triss, làm ơn.”
“...đáng lẽ ra nó nên xảy ra...vào lúc này. Khi mà em khá hơn...Nó sẽ hoàn toàn khác....Em có thể...Em thậm chí có thể...”
“Triss.”
“Em ghen tị với Yennefer...Em ghen tị với cô ấy vì anh...”
“Ciri, đi ra chỗ khác đi.”
“Nhưng...”
“Đi đi, làm ơn.”
Cô bé nhảy khỏi chiếc xe và tiến thẳng ra chỗ Yarpen lúc này đang đứng đợi, dựa vào một cái bánh xe và nhâm nhi một ngọn cỏ. Người lùn vòng tay qua người cô bé. Ông ta không cần phải cúi mình như Geralt. Ông ta chẳng cao hơn cô bé là bao.
“Đừng bao giờ mắc phải sai lầm tương tự, cô bé witcher à,” ông lẩm bẩm, đôi mắt ám chỉ chiếc xe. “Nếu ai đó cho cô thấy sự cảm thông, tận tụy và lòng trắc ẩn, nếu họ làm cô bé ngạc nhiên bởi sự kiên định của mình, hãy trân trọng nó...nhưng đừng nhầm nó là một thứ gì khác.”
“Nghe lén là không hay đâu.”
“Tôi biết. Và còn rất nguy hiểm nữa. Tôi chỉ vừa mới kịp né sang một bên khi cô hất xô nước ra ngoài. Đi nào, hãy xem có bao nhiêu con cá hồi đã chui vào quần của Regan.”
“Yarpen?”
“Hử?”
“Tôi thích ông.”
“Và tôi cũng thích cô, nhóc con à.”
“Nhưng ông là người lùn. Còn tôi thì không phải.”
“Và có khác biê.....À, bọn Scoia’tael. Cô bé đang nghĩ về lũ Sóc phải không? Nó vẫn chưa làm cô yên tâm được à?”
Ciri thoát ra khỏi cánh tay của ông.
“Hay cả ông cũng vậy,” cô bé nói. “Hay đối với tất cả mọi người cũng vậy. Tôi có thể thấy rõ ràng.”
Người lùn không nói gì cả.
“Yarpen?”
“Chuyện gì?”
“Ai đúng? Bọn Sóc hay là ông? Geralt muốn giữ trung lập. Ông phục vụ vua Henselt trong khi ông là một người lùn. Và người hiệp sĩ trong đồn nói rằng tất cả mọi người đều là kẻ thù của chúng ta....Tất cả mọi người. Kể cả trẻ em. Tại sao hả Yarpen? Ai đúng?”
“Tôi không biết,” người lùn nói khó khăn. “Tôi không phải toàn năng. Tôi chỉ làm những gì mà mình nghĩ là đúng. Bọn Sóc đã cầm vũ khí lên và chạy vào rừng. “Đuổi con người ra biển”, chúng hét lên mà không nhận ra rằng câu khẩu hiệu hay ho đó là do các sứ thần Nilfgaard đã mớm cho chúng. Không hiểu rằng câu khẩu hiệu đó không nhắm vào chúng mà là vào con người, rằng nó dùng để châm lên ngọn lửa căm hờn của con người, chứ không phải để khích lệ các elves trẻ đứng lên chiến đấu. Tôi thì hiểu – đó là lý do vì sao tôi coi hành động của bọn Scoia’tael là một tội lỗi ngu ngốc. Làm gì được bây giờ? Có lẽ là vài năm sau tôi sẽ bị coi là một kẻ phản bội đã bán đứng đồng loại, trong khi chúng lại được tôn vinh như những người anh hùng...Lịch sử của chúng ta, lịch sử thế giới của chúng ta đã chứng kiến nhiều sự kiện như vậy rồi.”
Ông ta im lặng, vuốt chòm râu của mình. Ciri cũng im lặng.
“Elirena...” Ông bất chợt nói. “Nếu Elirena là một anh hùng, nếu những gì bà ta đã làm được coi là dũng cảm, thì điều đó thật quá tệ. Hãy cứ để họ gọi tôi là kẻ phản bội và hèn nhát. Bởi vì tôi, Yarpen Zigrin, phản bội, đớn hèn và xấu xa, nói rằng chúng ta không nên giết lẫn nhau. Tôi nói rằng chúng ta phải sống. Sống theo cách mà sau này, chúng ta không phải cầu xin sự tha thứ của ai cả. Người anh hùng Elirena...Bà ta đã phải xin. Hãy tha thứ cho tôi, bà ta đã nói, hãy tha thứ cho tôi. Còn lâu đi nhé! Thà chết còn hơn sống mà biết rằng mình đã làm điều gì đó mà cần phải xin tha thứ.”
Ông lại im lặng lần nữa. Ciri không hỏi câu hỏi đang ở ngay đầu lưỡi của mình. Cô bé cảm thấy mình không nên hỏi.
“Chúng ta phải sống cạnh nhau,” Yarpen tiếp tục. “Chúng tôi và các cô, con người. Bởi vì chúng ta đơn giản chẳng còn lựa chọn nào khác cả. Chúng ta đã biết điều này từ 200 năm trước và chúng ta đã cố thực hiện nó được 100 năm rồi. Cô bé muốn biết vì sao tôi lại đi phục vụ vua Henselt, vì sao tôi lại quyết định như vậy không? Bởi vì tôi không thể để bao công sức đó trôi xuống sông xuống biển được. Trong vòng 100 năm chúng tôi đã cố hòa nhập với con người. Halfling, gnome, chúng tôi, thậm chí là cả elves – tôi không nói đến rusalkas, nymph hay sylph, chúng đã luôn man rợ rồi, kể cả trước khi loài người ở đây. Quỷ tha ma bắt mọi thứ đi, nhưng đã mất đến 100 năm, và chúng ta đã có thể chung sống một cuộc sống bình thường bên cạnh nhau. Chúng tôi đã gần có thể thuyết phục được con người rằng chúng ta cũng chẳng khác nhau là bao...”
“Chúng ta đúng là chẳng khác nhau là bao, Yarpen.”
Người lùn đột ngột quay đầu lại.
“Chúng ta chẳng khác nhau gì cả,” Ciri lặp lại. “Cuối cùng thì ông cũng suy nghĩ và cảm nhận như Geralt. Và như...như tôi. Chúng ta ăn cùng một thứ, từ cùng một cái nồi. Ông đã giúp Triss và tôi cũng vậy. Ông có bà ngoại, tôi cũng có bà ngoại...Bà ngoại tôi đã bị Nilfgaard sát hại. Ở Cintra.”
“Và bà ngoại tôi do con người,” người lùn nói buồn bã. “Ở Brugge. Trong một cuộc thanh trừng.”