The Witcher #1: Blood of Elves
Chương 14 : CHƯƠNG V.II
Ngày đăng: 00:33 27/03/20
***
Biết nói gì đây? Dandelion chỉ đơn giản là yêu mến thành phố Oxenfurt.
Khuôn viên của trường đại học được bao quanh bởi một bức tường và bao quanh bức tường này là một vòng tròn khác – một vòng tròn vĩ đại, ồn ào, bận rộn và náo nhiệt của thị trấn xung quanh. Thành phố Oxenfurt đầy màu sắc, với những ngôi nhà gỗ mái nhọn san sát nhau và những con phố hẹp. Thành phố Oxenfurt mà sống dựa vào Học viện, dựa vào các sinh viên, giảng viên, học giả, nhà nghiên cứu và khách của họ, những người mà lại sống dựa vào tri thức và khoa học, dựa vào những sản phẩm được tạo ra từ quá trình mày mò học hỏi. Ở thành phố Oxenfurt, từ những phát kiến của lý thuyết, đủ loại ngành nghề, buôn bán và lợi nhuận đã được sinh ra.
Nhà thơ chậm rãi đi dọc một con phố hẹp, đầy bùn, lướt qua những công xưởng, nhà hát, những tiệm buôn bán lớn nhỏ, những nơi mà nhờ vào Học viện, hàng ngàn mặt hàng và các món đồ tuyệt đẹp được sản xuất ra và trao đổi, những tạo tác không thể tìm thấy ở bất cứ góc nào khác trên quả đất này, ở những nơi mà việc sản xuất ra chúng là bất khả thi, hoặc vô ích. Cậu đi qua những quán rượu, nhà nghỉ, lều trại và gian hàng mà từ đó tỏa ra mùi hương quyến rũ của những món ăn cầu kỳ không có ở nơi nào khác, được nêm nếm không giống nơi nào khác, cùng những đồ trang trí và gia vị không được dùng ở bất kỳ nơi nào khác. Đây là Oxenfurt, thành phố muôn màu, náo nhiệt, ồn ào và thơm tho của những điều kỳ diệu. Nó cũng là một thành phố của giải trí, của các lễ hội, của những ngày nghỉ thường niên và vui chơi không ngừng. Ngày cũng như đêm, đường phố tràn ngập âm nhạc và những tiếng cụng ly, bởi vì ai cũng biết rằng cơn khát tri thức là vô tận. Mặc dù hiệu trưởng đã cấm các sinh viên và giảng viên được phép uống rượu và chơi bời trước hoàng hôn, song các hoạt động vui chơi ở đây vẫn diễn ra cả ngày, bởi vì ai cũng biết rằng nếu có thứ gì đó làm con người ta khát hơn công cuộc tìm kiếm tri thức, thì đó là sự cấm đoán.
Dandelion tặc lưỡi với con ngựa của mình và di chuyển xuyên qua đám đông trên phố. Các chủ ven hàng và lái buôn mời chào khắp nơi, cộng thêm vào sự ầm ĩ đang ngự trị xung quanh họ.
“Mực! Mực nướng đây!”
“Dầu xoa bóp! Chỉ có bán ở đây!”
“Mèo, mèo bắt chuột, mèo ma thuật! Hãy nghe chúng kêu meo đi, mọi người!”
“Mề đay! Thần dược! Bùa yêu và thuốc kích thích! Chỉ cần một giọt thôi thì kể cả một xác chết cũng sung mãn như thường! Ai mua nào, ai mua nào?”
“Nhổ răng đây! Gần như không đau! Rẻ, rất rẻ!”
“Ông nói rẻ nghĩa là sao?” Dandelion hỏi trong khi cắn một miếng từ con mực xiên khô như một cái giày.
“Hai đồng vàng trong một giờ!”
Nhà thơ rùng mình và thúc con ngựa đi tiếp. Cậu ngoái lại sau lưng đầy ngờ vực. Hai người đã đi theo cậu từ tòa thị chính dừng lại trước tiệm cắt tóc, giả vờ xem xét giá cả trên cái bảng treo trước cửa tiệm. Dandelion không để bản thân mình bị đánh lừa dễ thế được. Cậu biết họ muốn gì.
Cậu đi tiếp. Ngang qua cái nhà thổ vĩ đại Rosebud, nơi mà cậu biết có những hình thức phục vụ không hề được biết đến hoặc không được phổ biến ở bất kỳ nơi nào khác. Lý trí của cậu phải đấu tranh lại với ham muốn vào ngôi nhà đó trong một lúc. Nhưng cuối cùng lý lẽ đã thắng. Dandelion thở dài và tiếp tục hướng đến trường đại học, cố gắng không nhìn vào những ô cửa sổ mà từ đó phát ra những âm thanh khoái lạc.
Phải, còn biết nói gì hơn nữa – nhà thi sĩ rất yêu mến thành phố Oxenfurt.
Cậu lại ngoái nhìn lần nữa. Hai người đó đã không sử dụng đến dịch vụ của thợ cắt tóc, mặc dù rõ ràng là họ nên như vậy. Ngay bây giờ họ đang đứng trước một hiệu bán dụng cụ âm nhạc, giả vờ ngắm nghía một cây sáo. Người chủ hàng ra sức chào mời với hy vọng kiếm được chút tiền. Dandelion biết rằng chẳng có hy vọng nào cả.
Cậu dẫn con ngựa đến Cổng Triết Gia, cánh cổng chính dẫn vào Học viện, nhanh chóng làm thủ tục – bao gồm ký vào một cuốn sổ theo dõi khách viếng thăm và ai đó dắt con ngựa của cậu vào chuồng.
Phía sau Cổng Triết Gia là cả một thế giới khác chào đón cậu. Khuôn viên của trường đại học khác xa so với kiến trúc thông thường của các thành phố, không phải từng tòa nhà chen chúc nhau, chiếm lấy mọi mét vuông có thể được. Mọi thứ ở đây đều y hệt như khi người elves để lại. Lối đi rộng – rải đầy những hòn sỏi đủ màu sắc – giữa những cung điện nho nhỏ, vừa mắt, tường rào, kênh mương, cầu, thảm hoa và công viên đã bị đập đi đôi chỗ để dành cho những biệt thự vĩ đại được xây sau thời của elves. Mọi thứ đều sạch sẽ, yên bình và tôn kính – mọi hình thức buôn bán hay dịch vụ đều bị cấm ở đây, chưa kể đến các loại hình giải trí khác.
Các sinh viên, kẻ thì chúi đầu vào những cuốn sách dày cộp, đi dạo qua lại trên các hành lang. Những người khác, ngồi trên ghế, bãi cỏ hay bụi hoa, ôn lại bài cũ cùng nhau, thảo luận sôi nổi hay bí mật ngồi chơi “né tránh hay thử thách”, “cóc nhảy”, “xếp chồng” hoặc những trò chơi đòi hỏi đầu óc tương tự. Các giáo sư thì mải miết trò chuyện hay tranh luận, cũng đi dạo qua lại với vẻ đường hoàng và đạo mạo. Các thực tập sinh trẻ tuổi thì vật vờ xung quanh, mắt dán vào lưng các học viên nữ. Dandelion có thể vui mừng công nhận rằng, chẳng có gì thay đổi kể từ thời cậu còn ở trong Học viện.
Một cơn gió thổi qua dòng Delta, mang theo mùi hương phảng phất của biển và mùi hydro sunfua nặng hơn một chút đến từ tòa tháp của khoa Hóa, nằm ngay trên con mương. Những con hồng tước vàng và xám líu lo trong những bụi cây của công viên nằm kế bên ký túc xá sinh viên. Trong khi đó một con đười ươi ngồi chễm trệ trên một cành bạch dương, không nghi ngờ gì là đã xổng ra từ vườn thú của khoa Lịch Sử Tự Nhiên.
Không lãng phí thời gian, nhà thơ nhanh nhẹn bước qua mê cung những lối đi và hàng rào. Cậu biết rõ khuôn viên của trường đại học như lòng bàn tay – cũng chẳng ngạc nhiên mấy, vì cậu đã học ở đây 4 năm, sau đó đã tham gia giảng dạy cho khoa Văn học và Thơ ca một năm. Người ta đã mời cậu làm giảng viên ngay sau khi cậu qua bài kiểm tra cuối khóa với điểm số tối đa, khiến cho người giáo sư đã tặng cho cậu danh hiệu kẻ lười biếng, chơi bời và ngu dốt trong suốt thời gian cậu học ở đây phải kinh ngạc. Và rồi, sau vài năm đi đây đi đó khắp nơi cùng cây đàn của mình, danh tiếng của cậu đã vang xa, và Học viện đã phải rất nhọc công để mời cậu về thăm và giảng dạy vài buổi với tư cách khách mời. Dandelion chỉ thỉnh thoảng mới nhận lời mời của họ, vì tình yêu ngao du của cậu luôn xung đột với ham muốn sự thoải mái, xa xỉ và thu nhập đều đặn. Và đương nhiên, là với tình yêu của cậu dành cho Oxenfurt.
Cậu nhìn lại. Hai người nọ, không mua bất kỳ cây sáo, đàn hạc hay violin nào, theo đuôi cậu ở một khoảng cách vừa phải, chăm chú quan sát những ngọn cây và các tòa nhà.
Nhà thơ đột ngột đổi hướng về phía biệt thự của khoa Y học và Dược liệu. Con đường dẫn đến tòa nhà chật cứng các sinh viên nữ mặc áo khoác xanh nhạt đặc trưng. Dandelion cố tìm kiếm một gương mặt thân quen.
“Shani!”
Một sinh viên trẻ, với mái tóc đỏ đậm cắt ngắn đến tai, ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách giải phẫu và đứng dậy.
“Dandelion!” Cô mỉm cười, nheo đôi mắt nâu vui vẻ của mình lại. “Tôi không gặp anh mấy năm rồi! Lại đây nào, tôi sẽ giới thiệu anh với các bạn của tôi. Họ rất yêu thích những bài thơ của anh.”
“Để sau đi,” nhà thơ thì thầm. “Nhìn khéo về phía đằng kia, Shani. Thấy hai người đó không?”
“Bọn rình mò.” cô sinh viên khịt mũi, làm Dandelion phải kinh ngạc – không phải lần đầu tiên – trước sự nhạy bén của học viên trong việc nhận biết các đặc vụ, mật thám và chỉ điểm. Sự khinh ghét của sinh viên đối với cơ quan mật thám đã trở thành huyền thoại, và hoàn toàn có cơ sở. Khuôn viên của trường đại học là bất khả xâm phạm, và các sinh viên cùng giảng viên hoàn toàn không thể bị đụng đến khi ở trong đó – và sở mật thám, mặc dù rình mò xung quanh, cũng không dám sờ vào hay làm phiền học viện.
“Họ đã đi theo tôi từ khu chợ rồi,” Dandelion nói, giả vờ ôm ấp và tán tỉnh cô sinh viên. “Giúp tôi chút đi, Shani!”
“Còn tùy.” Cô gái ngửa cái cổ duyên dáng lên như một con hươu đang hoảng sợ. “Nếu mà anh lại dính vào chuyện gì đó ngu ngốc lần nữa...”
“Không, không,” cậu nhanh chóng trấn an cô. “Tôi chỉ muốn truyền đi chút thông tin và tôi không thể làm vậy trong khi mấy cục cứt này vẫn cứ bám lấy gót giày.”
“Hay để tôi gọi các chàng trai nhé? Tôi chỉ cần hô lên thôi là họ sẽ hốt mấy tên rình trộm kia đi ngay.”
“Ôi, thôi nào. Cô muốn xảy ra bạo loạn à? Vụ tranh cãi về nơi định cư cho những kẻ không-phải-người vừa kết thúc mà cô muốn thêm rắc rối sao? Vả lại, tôi không thích bạo lực. Tôi lo được mấy tên rình trộm đó. Tuy nhiên, nếu cô có thể...”
Cậu cúi gần vào tai cô và thì thào một lúc. Mắt Shani mở to ra.
“Một witcher? Một witcher thực sự sao?”
“Thần linh ơi, be bé cái mồm thôi. Cô có làm được không, Shani?”
“Đương nhiên.” Nữ sinh viên y khoa mỉm cười. “Chỉ vì tò mò, muốn được trông thấy tận mắt witcher lừng...”
“Khe khẽ thôi. Chỉ cần nhớ: không nói một lời nào với ai khác.”
“Bí mật của bác sĩ.” Shani cười thậm chí còn đẹp hơn và Dandelion lại một lần nữa cảm thấy ham muốn sáng tác một bản nhạc về những thiếu nữ như cô – không quá xinh xắn nhưng vẫn rất đẹp, những thiếu nữ mà người ta hay mơ về vào buổi đêm sau khi những vẻ đẹp cổ điển khác đã bị lãng quên sau 5 phút.
“Cảm ơn cô, Shani.”
“Không có gì, Dandelion. Hẹn lúc sau gặp lại. Bảo trọng nhé.” Khẽ hôn lên má nhau, nhà thơ và nữ sinh viên nhanh chóng đi về hai hướng đối lập – cô hướng tới khoa, còn cậu hướng tới Công viên Suy tư.
Cậu bước qua tòa nhà hiện đại, tối tăm của khoa Công nghệ, được các sinh viên đặt cho cái tên “Deus ex machina”, và hướng về phía cầu Guildenstern. Cậu không đi được xa lắm. Hai bóng người lấp ló trong góc lối đi, bên cạnh bụi hoa với bức tượng bán thân bằng đồng của hiệu trưởng đầu tiên của Học viện, Nicodemus de Boot. Như thói quen của tất cả những kẻ rình mò trên thế giới, họ tránh nhìn vào mắt nhau, và như tất cả những kẻ rình mò trên thế giới, họ có gương mặt lỗ mãng, nhợt nhạt. Và họ rất cố gắng che giấu chúng bằng cách ra vẻ thông thái, mà ngược lại chỉ làm bản thân nhìn giống mấy con khỉ tâm thần.
“Dijkstra gửi lời chào,” một trong hai mật thám nói. “Chúng tôi đi đây.”
“Tương tự,” nhà thơ trâng tráo đáp lời. “Các anh cứ đi.”
Hai gã mật thám nhìn nhau, rồi đứng yên tại chỗ, mắt dán vào những dòng chữ mà ai đó đã khắc trên bệ đỡ bằng than đá của bức tượng đồng. Dandelion thở dài.
“Đúng như tôi nghĩ,” cậu nói, chỉnh lại cây đàn trên vai. “Vậy có phải tôi sẽ bị ép đi đâu đó cùng với các quý ngài không? Tệ quá, thế thì đi thôi. Các anh đi trước, tôi sẽ theo sau. Trong tình huống đặc biệt này, xin nhường tuổi tác đi trước cái đẹp.”
Dijkstra, người đứng đầu cơ quan mật thám của vua Vizimir của Redania, trông không giống một gián điệp. Ông ta khác xa so với định kiến cho rằng gián điệp phải lùn, gày gò, trông như chuột, và với ánh mắt sắc lẹm luôn ánh lên đằng sau những chiếc mũ trùm đầu đen ngòm. Dijkstra, theo như Dandelion biết, không bao giờ trùm mũ và thích mặc đồ sáng màu. Ông ta cao gần 2 mét và chắc chỉ nặng dưới 2 tạ một chút. Khi khoanh tay trước ngực – mà ông ta hay có thói quen làm vậy – trông như thể hai con cá kềnh đang bò trên người một con cá voi. Còn nếu nói về đặc điểm nhận dạng, màu da và tóc, trông ông ta giống như một con lợn vừa mới được tắm rửa. Dandelion biết rất ít người mà có vẻ ngoài dễ đánh lừa giống Dijkstra – bởi vì con lợn khổng lồ trông có vẻ như một thằng đần khù khờ, mơ màng này sở hữu một bộ óc cực kỳ nhạy bén. Và quyền lực không phải nhỏ. Người ta vẫn hay nói trong triều đình vua Vizimir rằng nếu Dijkstra bảo giờ đang là buổi trưa trong khi xung quanh vẫn tối mịt, thì đó là lúc nên lo lắng về số phận của mặt trời.
Còn hiện tại, nhà thơ có những lý do khác để lo.
“Dandelion,” Dijkstra nói với giọng ngái ngủ, bắt chéo hai con cá kềnh lên con cá voi, “đồ đầu đất. Đồ chậm phát triển. Cậu cứ phải làm hỏng tất cả mọi thứ mình động vào à? Cậu không thể làm được việc gì hẳn hoi một lần trong đời sao? Ta biết cậu không thể tự suy nghĩ. Ta biết cậu gần 40, nhìn như 30, nghĩ rằng mình chỉ mới 20 và cư xử như một đứa 10 tuổi. Và hoàn toàn ý thức được điều này, ta thường xuyên ra những chỉ thị rất cụ thể. Ta bảo cậu những gì phải làm, khi nào phải làm và làm như thế nào. Và ta thường xuyên có cảm giác như thể đang nói với một bức tường.”
“Còn tôi,” nhà thơ phản pháo, giả vờ xấc xược, “thì thường xuyên có cảm giác ông chỉ nói để cho lưỡi và môi có cơ hội hoạt động. Vậy nên hãy đi thẳng vào vấn đề và bỏ qua mấy màn bóng gió mỉa mai giùm cái. Ông có ý gì đây?”
Họ đang ngồi cạnh một chiếc bàn lớn làm bằng gỗ sồi, giữa những kệ nhét đầy sách và giấy da, ở tầng trên cùng của văn phòng phó hiệu trưởng, trong một góc được thuê mà Dijkstra đã đặt tên là khoa Lịch sử Hiện đại còn Dandelion thì gọi là khoa Gián điệp thực hành và Phá hoại ứng dụng. Trong phòng có 4 người, bao gồm cả nhà thơ – ngoại trừ Dijkstra, hai người khác cũng tham gia vào cuộc đàm thoại. Một người, như thường lệ, là Ori Reuven, thư ký của tổng tham mưu mật thám của Redania. Người còn lại thì không bình thường chút nào.
“Cậu biết rất rõ ta đang nói gì,” Dijkstra lạnh lùng đáp lời. “Tuy nhiên, vì cậu có vẻ rất thích chơi trò giả vờ đần độn nên ta sẽ không làm hỏng cuộc chơi của cậu và cố giải thích bằng những từ ngữ đơn giản nhất có thể. Hay là cô muốn có được vinh hạnh làm việc này hộ ta, Philippa?”
Dandelion liếc nhìn người thứ tư trong phòng, người mà cho đến lúc này vẫn im lặng. Philippa Eilhart chắc chỉ vừa mới đến Oxenfurt, hoặc có lẽ là đang định rời đi, bởi vì cô ta không mặc váy hay đeo những món trang sức với màu đen ưa thích của mình, hay trang điểm chút nào. Cô ta đang mặc một chiếc áo khoác đàn ông, quần dài và ủng cao – “thời trang thực địa”, nhà thơ gọi như vậy. Mái tóc đen của nữ pháp sư, thường thả tự do giờ được buộc gọn gàng sau cổ.
“Đừng phí thời gian nữa,” cô nói, nhướng hàng lông mày đều đặn lên. “Dandelion nói đúng đấy. Chúng ta nên cắt bớt mấy màn hùng biện chẳng dẫn đến đâu đi trong khi vấn đề trước mắt rất đơn giản và tầm thường.”
“À, kể cả thế.” Dijkstra mỉm cười. “Tầm thường. Một gián điệp Nilfgaard nguy hiểm, kẻ mà đáng lẽ ra đã tầm thường bị nhốt trong hầm ngục sâu nhất của ta ở Tretogor, đã tầm thường trốn thoát, đã tầm thường được báo động và hoảng sợ chạy mất bởi sự ngu ngốc tầm thường của hai quý ngài tên là Dandelion và Geralt. Ta đã thấy những kẻ bị treo cổ vì những việc còn tầm thường hơn thế nhiều. Tại sao cậu lại không báo với ta về cuộc mai phục đó, Dandelion? Chẳng phải ta đã bảo cậu phải cập nhật thường xuyên cho ta về mọi ý định của witcher rồi sao?”
“Tôi không biết gì hết về kế hoạch của Geralt,” Dandelion nói dối với vẻ thuyết phục. “Tôi đã bảo ông là anh ấy xuống Sodden và Temeria để săn lùng gã Rience này. Tôi cũng đã bảo ông là anh ấy đã quay lại. Tôi nghĩ rằng anh ấy đã bỏ cuộc. Rience cuối cùng đã tan thành mây khói, witcher không tìm được bất kỳ dấu vết nào cả, và nếu ông có nhớ, thì tôi cũng đã bảo ông...”
“Cậu nói dối.” người gián điệp lạnh lùng trả lời. “Witcher đã tìm thấy dấu vết của Rience. Dưới dạng những xác chết. Đó là khi anh ta quyết định thay đổi chiến thuật. Thay vì đuổi theo Rience, anh ta đã đợi hắn tìm đến mình. Anh ta đã ký hợp đồng với chuyến phà của Công ty Malatius và Grock với tư cách người bảo hộ. Anh ta chủ đích làm vậy. Anh ta biết Công ty sẽ quảng bá nó rộng rãi, rồi Rience sẽ nghe được và thử làm gì đó. Và đúng là hắn đã làm gì đó thật. Quý ngài Rience lạ lùng, thoắt ẩn thoắt hiện. Quý ngài Rience xấc xược, tự tin đến mức không thèm dùng tên giả hay bí danh. Quý ngài Rience mà đứng từ xa cả dặm người ta vẫn có thể ngửi thấy mùi ống khói Nilfgaard. Và mùi pháp sư tạo phản. Có phải vậy không, Philippa?”
Nữ pháp sư không đồng ý hay phủ nhận. Cô ta đứng im lặng, quan sát Dandelion kỹ lưỡng. Nhà thơ cụp mắt xuống và thở hắt. Cậu không thích những ánh nhìn như vậy.
Dandelion chia phụ nữ - bao gồm cả pháp sư – ra thành những người rất dễ mến, dễ mến, khó ưa, và rất khó ưa. Những người rất dễ mến phản ứng với đề nghị ngủ chung giường với vẻ bằng lòng vui sướng, những người dễ mến thì với một nụ cười vui vẻ. Những người khó ưa thì khó đoán. Còn những kẻ rất khó ưa là những người mà đối với nhà thơ, nội việc suy nghĩ đến chuyện đó thôi cũng làm xương sống cậu lạnh cóng và đầu gối cậu run rẩy.
Philippa Eilhart, mặc dù rất quyến rũ, nhưng không nghi ngờ gì là thuộc vào diện cực kỳ khó ưa.
Ngoại trừ việc đó ra, Philippa Eilhart là một nhân vật quan trọng trong Hội Đồng Pháp Sư, và là cố vấn phép thuật tin cậy của vua Vizimir. Một nữ pháp sư rất tài năng. Họ nói rằng cô ta là một trong số ít người thành thạo thuật biến hình. Cô ta nhìn chỉ 30 tuổi, mặc dù thật ra chắc chắn cô ta không dưới 300.
Dijkstra, lòng bàn tay đan vào nhau để trước bụng, xoay xoay ngón cái. Philippa vẫn im lặng. Ori Reuven ho một tiếng, khụt khịt mũi, liên tục thay đổi tư thế ngồi và chỉnh sửa lại áo thụng của mình. Cái áo thụng nhìn như của một giáo sư, nhưng không có vẻ là nó đã được trao tặng, mà giống như là được tìm thấy trong đống rác hơn.
“Tuy nhiên, gã witcher của cậu,” người điệp viên bất chợt gầm gừ, “đã đánh giá thấp quý ngài Rience. Anh ta đã giăng bẫy – nhưng thể hiện một sự thiếu hụt trí khôn trầm trọng – lại trông đợi vào Rience sẽ đích thân ra mặt. Rience, theo như kế hoạch của witcher, lẽ ra phải cảm thấy an toàn. Rience lẽ ra không được đánh hơi thấy cái bẫy nào cả, lẽ ra phải không phát hiện thấy cấp dưới của quý ngài Dijkstra đang đợi sẵn hắn ta. Bởi vì, theo chỉ dẫn của witcher, quý ngài Dandelion đã không hé nửa lời với quý ngài Dijkstra về cuộc mai phục. Nhưng theo như mệnh lệnh đã được giao, quý ngài Dandelion lại có nghĩa vụ phải làm vậy. Quý ngài Dandelion đã nhận được những chỉ thị rất rõ ràng trong vấn đề này mà ngài ấy đã chọn làm ngơ đi.”
“Tôi không phải cấp dưới của ông.” Nhà thơ nói với lòng tự kiêu. “Và tôi không phải tuân theo mệnh lệnh hay chỉ thị nào của ông hết. Tôi có giúp ông vài lần nhưng đó là vì tôi thích thế, vì nghĩa vụ với đất nước, vì không muốn đứng nhìn những thay đổi đang diễn ra...”
“Cậu rình mò cho bất cứ ai trả tiền cho mình,” Dijkstra lạnh lùng cắt ngang. “Và cậu báo cáo cho bất cứ ai nắm thóp được mình. Và ta biết vài thứ rất thú vị về cậu đó, Dandelion. Thế nên đừng có xấc láo như vậy.”
“Tôi sẽ không để bị tống tiền đâu!”
“Muốn cá không?”
“Các quý ngài.” Philippa Eilhart giơ tay lên. “Hãy nghiêm túc nào. Đừng sao lãng khỏi vấn đề trước mắt. “
“Được thôi.” người điệp viên nằm ườn ra trên chiếc ghế bành. “Nghe đây, nhà thơ. Cái gì qua thì đã qua rồi. Rience đã cảnh giác và sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu. Nhưng ta không thể để những việc như thế này xảy ra trong tương lai. Đó là vì sao ta muốn gặp witcher. Hãy mang anh ta đến đây. Đừng có đi lòng vòng quanh thành phố để cắt đuôi gián điệp của ta nữa. Hãy đến gặp thẳng Geralt và đem anh ta đến đây. Ta cần nói chuyện với anh ta. Mặt đối mặt, và không có nhân chứng. Không có sự hỗn loạn và công khai mà sẽ xảy ra nếu ta có ý định bắt giữ witcher. Hãy mang anh ta đến đây, Dandelion. Hiện tại ta chỉ yêu cầu cậu có thế thôi.”
“Geralt đã đi mất rồi,” nhà thi sĩ điềm tĩnh nói dối. Dijkstra liếc sang nữ pháp sư. Dandelion, trông đợi một thứ gì đó sẽ sục sạo tâm trí mình, căng thẳng, nhưng cậu không cảm thấy gì cả. Philippa đang nhìn cậu, đôi mắt cô ta nheo lại, song không có vẻ gì là cô ta đang dùng bùa chú để xem cậu có nói thật hay không.
“Vậy ta sẽ đợi khi nào anh ta quay lại,” Dijkstra thở dài, giả vờ tin cậu. “Vấn đề mà ta muốn bàn là rất quan trọng, nên ta sẽ sửa lại lịch trình và đợi witcher. Khi nào anh ta quay lại, hãy đem anh ta tới đây. Càng sớm càng tốt. Tốt cho rất nhiều người.”
“Có thể sẽ gặp khó khăn một chút,” Dandelion nhăn nhó, “trong việc thuyết phục Geralt đến đây. Anh ấy – ông có thể tưởng tượng ra – rất thù ghét gián điệp. Mặc dù anh ấy hiểu rằng đó cũng chỉ là một công việc như bao công việc khác, nhưng anh ấy vẫn ghét bất cứ ai làm gián điệp. Lòng yêu nước là một chuyện, nhưng theo anh ấy, công việc này chỉ lôi kéo những thành phần cặn bã và thấp hèn nhất của...”
“Đủ rồi.” Dijkstra vẫy tay. “Làm ơn đừng ra vẻ đạo đức nữa. Nó làm ta phát bệnh.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nhà thi sĩ khịt mũi. “Nhưng witcher là một con người đơn giản, đơn giản đến mức bực mình trong việc phán xét người khác, không như chúng ta, những con người của thế giới thực. Anh ấy đơn giản là ghét gián điệp và sẽ không muốn nói chuyện với ông dù thế nào đi chăng nữa. Còn về giúp đỡ mật vụ? Không cần phải hỏi. Vả lại ông vẫn chưa nắm thóp được anh ấy.”
“Cậu nhầm rồi.” gián điệp nói. “Ta biết khá nhiều thứ. Nhưng hiện tại thì vụ cãi lộn trên chuyến phà gần Vịnh Sồi là quá đủ. Cậu có biết ai đã ở trên chuyến phà đó không? Không phải người của Rience đâu.”
“Chẳng có gì mới với tôi cả.” nhà thơ bình thản nói. “Tôi chắc chắn vệ binh Temeria không thiếu những thành phần vô lại. Rience đã hỏi han xung quanh về witcher và không nghi ngờ gì là đã hứa hẹn một khoản rất hời cho bất cứ thông tin nào. Rõ ràng là witcher rất quan trọng với hắn ta. Vậy nên đã có vài thằng chó gian xảo muốn chộp lấy Geralt, nhốt anh ấy trong một cái hang và bán cho Rience, cố gắng mặc cả nhiều nhất có thể. Bởi vì chỉ thông tin không thì có lẽ chúng chẳng kiếm được là bao.”
“Thật ngưỡng mộ sự thông minh xuất chúng đó. Đương nhiên là của witcher, chứ không phải của cậu – cậu sẽ chẳng bao giờ có nổi đầu óc như vậy. Nhưng vấn đề phức tạp hơn nhiều. Những bạn đồng nghiệp của ta, các thành viên cơ quan mật thám của vua Foltest, hóa ra cũng hứng thú với quý ngài Rience. Họ đã nhìn thấu âm mưu của – như cậu gọi – lũ chó gian xảo này. Họ mới là những người đã lên phà, họ mới là những người muốn bắt witcher. Có lẽ là dùng để làm mồi nhử Rience, có lẽ là dành cho mục đích khác. Dandelion, ở Vịnh Sồi, Geralt đã giết các đặc vụ Temeria. Tổng tham mưu của họ rất tức giận. Cậu nói là Geralt đã rời đi? Ta hy vọng là anh ấy không đến Temeria. Anh ấy có thể chẳng quay về được nữa.”
“Và đó là thứ mà ông nắm thóp được anh ấy?”
“Đúng vậy. Đó là thứ mà ta có. Ta có thể làm dịu người Temeria. Nhưng không phải là không công. Witcher đã đi đâu, Dandelion?”
“Novigrad.” nhà thi sĩ nói dối mà không cần nghĩ. “Anh ấy đến đó tìm Rience.”
“Sai lầm, sai lầm.” gián điệp mỉm cười, giả vở như thể không phát hiện ra lời nói dối. “Cậu thấy đó, thật đáng tiếc là anh ta đã không vượt qua được sự ghê tởm của mình và liên lạc với ta. Ta đã có thể tiết kiệm được thời gian cho anh ta rồi. Rience không có ở Novigrad. Trong khi ở đó lại không thiếu các đặc vụ của Temeria. Có thể là đang rình sẵn witcher. Họ đã phát hiện ra một điều mà ta đã biết từ lâu rồi. Đó là Geralt, witcher xứ Rivia, có thể trả lời mọi câu hỏi nếu được hỏi đúng cách. Những câu hỏi mà các sở tình báo của cả 4 vương quốc đang bắt đầu thắc mắc. Thỏa thuận rất đơn giản: witcher sẽ đến đây, và trả lời hết những câu hỏi đó cho ta. Và anh ta sẽ được yên thân. Ta sẽ giảng hòa với người Temeria và đảm bảo anh ta được an toàn.”
“Ông muốn hỏi những câu hỏi nào đây? Liệu tôi có thể trả lời hộ không?”
“Đừng làm ta cười, Dandelion.”
“Từ từ đã,” Philippa Eilhart bất chợt lên tiếng. “Nhỡ đâu cậu ấy có thể thì sao? Nhỡ đâu cậu ấy có thể tiết kiệm được thời gian cho chúng ta? Đừng quên, Dijkstra, rằng nhà thơ của chúng ta đã lún sâu vào chuyện này đến mang tai rồi và chúng ta đang có cậu ấy ở đây chứ không phải witcher. Đứa trẻ mà người ta đã nhìn thấy đi cùng witcher ở Kaedwen hiện đang ở đâu? Đứa bé gái với mái tóc màu tro và đôi mắt xanh lục? Đứa bé mà Rience đã tra hỏi cậu khi hắn tóm được cậu ở Temeria? Hả, Dandelion? Cậu biết gì về con bé? Witcher đã giấu nó ở đâu? Yennefer đã đi đâu sau khi nhận được thư từ witcher? Triss Merigold đang trốn ở đâu, và vì sao cô ta lại phải trốn?”
Dijkstra không cử động, nhưng ánh mắt chớp nhoáng mà ông ta bắn sang nữ pháp sư cho thấy sự không hài lòng. Những câu hỏi của Philippa rõ ràng là đã được hỏi quá sớm. Và lại nhắm vào nhầm người. Những câu hỏi có vẻ vội vàng và thiếu thận trọng. Vấn đề ở đây là Philippa Eilhart có thể được coi là nhiều thứ nhưng không bao giờ là vội vàng và thiếu thận trọng.
“Tôi rất xin lỗi,” cậu nói chậm rãi, “nhưng tôi không biết câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào. Tôi đã giúp nếu có thể, nhưng tôi không thể.”
Philippa nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Dandelion,” cô ta dài giọng. “Nếu cậu biết cô bé đó ở đâu, xin hãy nói với chúng tôi. Tôi đảm bảo với cậu rằng tất cả những gì mà tôi và Dijkstra quan tâm đến là sự an toàn của cô bé. Sự an toàn mà giờ đây đang bị đe dọa.”
“Tôi chắc chắn rằng,” nhà thơ nói dối, “đó là tất cả những gì mà các vị quan tâm đến. Nhưng tôi thật sự không biết những điều mà cô đang hỏi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ. Và Geralt...”
“Geralt,” Dijkstra cắt ngang, “chưa bao giờ tiết lộ điều gì, chưa bao giờ nói một từ nào dù cho cậu có dìm anh ta trong hàng đống câu hỏi. Và hãy thử nghĩ xem tại sao lại như vậy hả Dandelion? Lẽ nào con người đơn giản, thù thét gián điệp này đã nhìn thấu con người thật của cậu? Hãy mặc cậu ta đi, Philippa, chỉ phí thời gian thôi. Cậu ta chẳng biết cái cứt gì cả, đừng để vẻ tự phụ và điệu cười bí hiểm kia đánh lừa. Cậu ta chỉ có thể giúp bằng một cách duy nhất mà thôi. Khi witcher ló mặt ra khỏi nơi ẩn náu, anh ấy sẽ liên lạc với cậu ta, và không ai khác cả. Thử tưởng tượng mà xem, anh ấy coi cậu ta là bạn cơ mà.”
Dandelion từ tốn ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy,” cậu xác nhận. “Anh ấy coi tôi là bạn. Và thử tưởng tượng mà xem Dijkstra, không phải là không có lý do đâu. Hãy chấp nhận sự thật và rút ra kết luận đi. Ông đã rút ra chưa? Được rồi, giờ thì ông có thể thử tống tiền.”
“Chà, chà.” người gián điệp mỉm cười. “Nhạy cảm quá nhỉ. Nhưng đừng có hờn dỗi thế, nhà thơ. Ta chỉ đang đùa thôi. Tống tiền với các chiến hữu như chúng ta ư? Chắc chắn là không rồi. Và tin ta đi, ta không có ước điều gì bất hạnh xảy đến với gã witcher của cậu hay có ý định làm hại anh ta gì hết. Ai mà biết được, nhỡ đâu ta lại thấy cảm thông với anh ta thì sao? Nhưng để điều đó xảy ra được, ta cần phải gặp anh ta cái đã. Khi anh ta xuất hiện, hãy đem đến đây. Ta đang thành tâm yêu cầu cậu đó, Dandelion. Rất thành tâm. Cậu đã hiểu là thành tâm đến mức nào chưa?”
Nhà thi sĩ khịt mũi. “Tôi hiểu thành tâm đến mức nào rồi.”
“Ta cũng muốn tin rằng đó là sự thật. Giờ thì đi đi. Ori, hãy đưa cậu ta ra cửa.”
“Bảo trọng.” Dandelion đứng dậy. “Tôi chúc ông may mắn trong cuộc sống và công việc. Và cả cô nữa, Philippa. À, và Dijkstra này! Mấy tay đặc vụ đang theo đuôi tôi đó. Gọi họ quay về đi.”
“Đương nhiên,” người gián điệp nói dối. “Ta sẽ gọi họ quay về. Cậu không tin ta sao?”
“Không đời nào.” Nhà thơ nói dối. “Tôi tin ông.”
Dandelion ở lại trong khuôn viên Học viện cho đến tối. Cậu liên tục để ý xung quanh nhưng không thể phát hiện ra tên rình mò nào cả. Và đó chính là điều làm cậu thấy lo lắng.
Ở khoa Văn học, cậu ngồi nghe một bài giảng về thơ ca cổ điển. Sau đó ngủ thiếp đi giữa một buổi thuyết trình về thơ ca hiện đại. Cậu được vài thực tập sinh quen biết đánh thức dậy và cùng nhau họ đến khoa Triết học để tham gia một cuộc tranh luận nảy lửa, dài đằng đẵng về “nguồn gốc và bản chất của sự sống.” Trước cả khi trời tối, một nửa số sinh viên đã say bí tỉ, trong khi số còn lại thì la ó, cười đùa, tạo nên một sự hỗn loạn khó có thể miêu tả. Tất cả những điều này đều rất thuận lợi cho nhà thơ.
Cậu bí mật chuồn lên gác xép, trèo ra ngoài theo đường ống thông khí, trượt máng nước xuống mái nhà của thư viện, và – gần như gãy chân – khi cố nhảy sang mái nhà của rạp hát. Từ đó cậu trèo xuống khu vườn ngay kế bên bức tường. Giữa những bụi phúc bồn tử rậm rạp cậu tìm thấy một cái hố mà mình đã đào thời còn là sinh viên. Đằng sau cái hố đó là thành phố Oxenfurt.
Cậu hòa mình vào đám đông, sau đó nhanh nhẹn lủi xuống phố dưới, tránh né người đi đường như một con thỏ đang bị chó săn đuổi. Khi cậu đến gần căn nhà kho, cậu phải nấp đến gần nửa tiếng đồng hồ trong bóng tối. Sau khi không phát hiện ra được điều gì khả nghi, cậu trèo lên cái thang dẫn lên mái của căn nhà kho thuộc về Wolfgang Amadeus Goatbeard, một người ủ rượu mà cậu quen biết. Bám lấy tấm lợp dính đầy rêu xanh, cuối cùng cậu cũng ở trước cửa sổ của căn phòng gác mái. Một chiếc đèn dầu đang cháy trong phòng. Đứng chênh vênh trên máng xối, Dandelion gõ vào khung cửa bằng thiếc. Ô cửa không khóa và mở ra sau một cú đẩy nhẹ.
“Geralt! Này, Geralt!”
“Dandelion à? Đợi đã, đừng vào vội...”
“Cái gì mà đừng vào vội? Ý anh là sao?” Nhà thơ đẩy cửa ra. “Anh đang không ở một mình sao? Anh đang ngủ với ai à?”
Không chờ đợi câu trả lời, cậu trèo qua ngưỡng cửa, làm rơi mấy quả táo và mấy củ hành đang xếp trên đó.
“Geralt...” cậu ngập ngừng và ngay lập tức im lặng. Sau đó lầm bầm nguyền rủa khi nhìn thấy tấm áo choàng xanh của một sinh viên y khoa nằm dưới đất. Cậu há miệng ra, kinh ngạc, và lại nguyền rủa lần nữa. Cậu có thể trông đợi bất cứ điều gì. Nhưng không phải chuyện này.
“Shani.” Cậu lắc đầu. “Làm sao...”
“Miễn bình luận. Cảm ơn.” Witcher ngồi xuống mép giường. Và Shani che người lại, kéo chăn cao lên đến tận mũi.
“Chà, vậy thì mời vào.” Geralt với lấy chiếc quần. “Vì cậu trèo vào bằng cửa sổ nên tôi đoán chuyện này phải rất hệ trọng đây. Bởi vì nếu không tôi sẽ ném cậu thẳng ra ngoài cũng theo đường đấy luôn.”
Dandelion nhảy xuống khỏi khung cửa, làm rơi hết đống hành còn lại. Cậu ngồi xuống, kéo chiếc ghế gỗ với lưng tựa cao lại gần. Witcher gom quần áo của mình và Shani vứt ngổn ngang trên sàn lại. Anh trông có vẻ bối rối và mặc đồ trong im lặng. Nữ sinh viên y khoa, trốn phía sau anh, đang vật lộn với chiếc áo sơ mi. Nhà thơ chăm chú nhìn cô, trong đầu tìm kiếm những phép ví von và vần điệu để miêu tả làn da vàng óng trong ánh đèn dầu và những đường cong của bầu ngực nhỏ nhắn.
“Có chuyện gì đây Dandelion?” Witcher thắt lại dây giày. “Nói đi.”
“Thu xếp hành lý mau.” Cậu nói khô khan. “Anh phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Nhanh đến mức nào?”
“Cực kỳ nhanh.”
“Shani...” Geralt hắng giọng. “Shani bảo tôi có mấy kẻ rình mò bám theo cậu. Cậu cắt đuôi chúng rồi chứ, phải không?”
“Anh chẳng hiểu gì cả.”
“Rience à?”
“Còn tệ hơn.”
“Nếu thế thì đúng là tôi chẳng hiểu gì cả......Đợi đã. Người Redania sao? Tretogor? Dijkstra?”
“Anh đoán đúng rồi đấy.”
“Thế thì cũng chẳng phải lý do để...”
“Thế là quá đủ lý do rồi,” Dandelion cắt ngang. “Họ không còn quan tâm đến Rience nữa, Geralt. Họ đang đuổi theo cô bé và Yennefer. Dijkstra muốn biết hai người đó đang ở đâu. Ông ta sẽ buộc anh phải tiết lộ. Anh đã hiểu chưa?”
“Giờ thì hiểu rồi. Và thế là chúng ta chạy trốn. Có nhất thiết là phải qua đường cửa sổ không?”
“Hoàn toàn cần thiết. Shani? Cô có đi được không?”
Nữ sinh viên y khoa vuốt phẳng phiu chiếc váy của mình.
“Chẳng phải lần đầu tiên tôi trèo cửa sổ.”
“Tôi chắc là như vậy.” Nhà thơ quan sát cô kỹ lưỡng, hy vọng sẽ thấy một chút sắc đỏ trên gương mặt xứng đáng để gieo vần. Cậu đã tính sai. Sự vui vẻ trong đôi mắt và nụ cười trơ trẽn của cô là tất cả những gì cậu thấy.
Một con cú xám to đùng đậu vào khung cửa mà không phát ra một tiếng động. Shani la lên. Geralt với lấy thanh kiếm.
“Đừng có ngớ ngẩn như thế, Philippa.” Dandelion nói.
Con cú biến mất và Philippa Eilhart hiện ra thay vào đó, ngồi xổm trong tư thế kỳ quặc. Nữ pháp sư nhanh nhẹn nhảy xuống và sửa sang lại đầu tóc và quần áo.
“Chào buổi tối.” Cô ta lạnh lùng nói. “Giới thiệu tôi đi nào, Dandelion.”
“Geralt xứ Rivia. Shani khoa Y dược. Và con cú gian xảo đã bám theo tôi này không phải là cú tí nào. Đây là Philippa Eilhart của Hội Đồng Pháp Sư, cố vấn của vua Vizimir và niềm tự hào của triều đình Tretogor. Thật đáng tiếc là chúng ta lại chỉ có một cái ghế ở đây.”
“Thế là đủ rồi.” Nữ pháp sư thoải mái ngồi xuống chiếc ghế với lưng tựa cao được Dandelion bỏ trống, và nhìn tất cả những người trong phòng với đôi mắt bốc lửa, hơi nán lại một chút khi liếc qua Shani. Nữ sinh viên y khoa, trước sự ngạc nhiên của nhà thơ, bỗng dưng đỏ mặt.
“Tôi đến đây vì những vấn đề chỉ liên quan đến Geralt xứ Rivia,” Philippa bắt đầu nói sau một lúc. “Tuy nhiên, tôi biết rằng yêu cầu bất kỳ ai rời đi thì có hơi mất lịch sự quá, thế nên...”
“Tôi có thể đi.” Shani ngập ngừng nói.
“Em không thể,” Geralt lầm bầm. “Không ai được đi cho đến khi tình hình đã rõ ràng. Có phải không, thưa quý cô?”
“Chỉ cần gọi là Philippa thôi,” nữ pháp sư mỉm cười. “Hãy dẹp phép tắc qua một bên nào. Và không ai phải đi cả - chẳng có ai ở đây làm tôi khó chịu với sự hiện diện của mình hết. Tôi thấy ngạc nhiên đấy, nhưng biết làm sao được. Cuộc sống là một chuỗi bất ngờ vô tận mà...như một người bạn của tôi đã nói...như một người bạn chung của hai ta đã nói, Geralt. Cô đang học y phải không, Shani? Năm thứ mấy rồi?”
“Ba,” cô gái lầm bầm.
“A,” Philippa Eilhart không nhìn vào cô mà nhìn vào witcher, “17 tuổi, một lứa tuổi rất đẹp. Yennefer sẽ cho đi rất nhiều thứ để có thể lại được ở vào cái tuổi đấy một lần nữa. Anh nghĩ sao, Geralt? Bởi vì tôi sẽ hỏi cô ấy khi có cơ hội.”
Witcher mỉm cười độc địa. “Tôi không nghi ngờ gì là cô sẽ hỏi. Chắc là cũng thêm vào vài câu bình luận nữa. Và tôi cũng chắc chắn là nó sẽ làm cô thấy thú vị. Giờ thì vào vấn đề chính đi, làm ơn.”
“Được thôi.” Nữ pháp sư gật đầu, trở nên nghiêm túc. “Và anh không có nhiều thời gian đâu. Chắc hẳn Dandelion đã thông báo cho anh biết rằng Dijkstra bỗng dưng muốn được gặp mặt và nói chuyện với anh nhằm xác định nơi ở của một đứa bé gái. Dijkstra đã nhận được chỉ thị từ vua Vizimir về vấn đề này nên tôi nghĩ ông ta sẽ rất kiên quyết trong việc yêu cầu anh tiết lộ ra địa điểm bí mật đó.”
“Đương nhiên. Cảm ơn cô về lời cảnh báo. Nhưng có một điều làm tôi thấy hơi khó hiểu chút. Cô nói Dijkstra đã nhận được chỉ thị từ đức vua. Và cô không nhận được gì sao? Dù gì thì cô cũng giữ một vị trí quan trọng trong hội đồng của Vizimir kia mà.”
“Đúng vậy.” Nữ pháp sư không bận tâm đến sự chế giễu. “Tôi có nhận. Tôi rất nghiêm túc với trách nhiệm của mình, và chúng bao gồm cả việc cảnh báo đức vua về những quyết định sai lầm. Đôi lúc – như trong trường hợp cụ thể này – tôi không thể nói thẳng với đức vua rằng ngài ấy đã sai, hay thuyết phục ngài ấy không nên hành động nóng vội. Tôi đơn giản chỉ có thể khiến cho việc ngài ấy mắc sai lầm là bất khả thi. Anh có hiểu tôi đang nói gì không?”
Witcher gật đầu xác nhận. Dandelion băn khoăn không biết liệu anh có hiểu thật hay không, bởi vì cậu biết là Philippa đang nói dối qua kẽ răng.
“Vậy là tôi thấy.” Geralt bình thản nói, chứng minh rằng anh đã hoàn toàn hiểu, “cả Hội Đồng Pháp Sư cũng quan tâm đến con gái tôi. Các pháp sư muốn biết con tôi đang ở đâu. Và họ muốn sờ vào con bé trước khi Vizimir hay bất cứ ai khác có thể. Tại sao hả, Philippa? Con gái tôi có gì đặc biệt? Điều gì khiến con bé trở nên thú vị như vậy?”
Đôi mắt nữ pháp sư nheo lại. “Anh không biết sao?”, cô ta rít lên. “Anh biết về con bé ít như vậy sao? Tôi không muốn kết luận bừa bãi nhưng sự thiếu hiểu biết như vậy cho thấy anh chẳng có chút gì xứng đáng với vai trò người bảo hộ của con bé cả. Sự thật là tôi thấy ngạc nhiên, vì dù có mù mờ và thiếu thông tin đến mức như vậy, anh vẫn quyết định trông nom con bé. Hơn thế nữa – anh quyết định từ chối cái quyền đó của những người khác, những người có đủ tư cách và quyền lợi hơn anh. Và anh vẫn hỏi vì sao ư? Hãy cẩn thận đấy, Geralt, sự ngạo mạn sẽ là cái chết của anh. Hãy coi chừng. Và canh giữ đứa trẻ đó đi, chết tiệt! Hãy canh giữ con bé như thể nó là mạng sống của anh vậy! Và nếu anh không làm được thì hãy nhờ những người khác làm thay!”
Trong một giây lát Dandelion tưởng witcher sẽ nhắc đến vai trò mà Yennefer đang đảm nhiệm. Anh sẽ không liều lĩnh tiết lộ ra thứ gì quan trọng cả, mà vẫn có thể phản bác lại được luận điểm của Philippa. Nhưng Geralt không nói gì hết. Nhà thơ có thể đoán được. Philippa biết mọi thứ. Philippa đang cảnh báo anh. Và witcher hiểu lời cảnh báo đó.
Cậu tập trung quan sát kỹ ánh mắt và gương mặt họ, thắc mắc không biết liệu hai người này có dính líu gì đến nhau trong quá khứ không. Dandelion biết những cuộc đấu khẩu tương tự đã xảy ra giữa witcher và các nữ pháp sư thường xuyên kết thúc ở trên giường. Nhưng quan sát, như thường lệ, không hé lộ cho cậu điều gì. Chỉ có một cách duy nhất để biết được liệu witcher có dính líu đến bất cứ ai không – đó là phải trèo qua cửa sổ vào một thời điểm thích hợp.
“Trông nom bất kỳ ai đó,” nữ pháp sư tiếp tục sau một lúc, “nghĩa là đảm bảo cho sự an toàn của một người không có khả năng giữ an toàn cho chính bản thân mình. Nếu anh để lộ con mình ra...Nếu con bé gặp phải chuyện gì, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu anh, Geralt. Chỉ mình anh mà thôi.”
“Tôi biết.”
“Tôi sợ là anh vẫn biết quá ít.”
“Vậy thì hãy khai sáng cho tôi đi. Cái gì đã khiến cho biết bao nhiêu người đột nhiên muốn giải thoát tôi khỏi gánh nặng đó vậy, muốn lãnh nhận trách nhiệm của tôi và trông nom con gái tôi thay tôi? Hội Đồng Pháp Sư muốn gì ở Ciri? Dijkstra và vua Vizimir muốn gì ở con bé? Người Temeria muốn gì ở con bé? Và một kẻ tên Rience, mà đã sát hại ba người ở Sodden và Temeria chỉ vì họ có tiếp xúc với tôi và con bé hai năm trước, muốn gì ở nó? Kẻ mà suýt nữa đã giết Dandelion để moi tin về con bé? Tên Rience này là ai hả Philippa?”
“Tôi không biết,” nữ pháp sư nói. “Tôi không biết Rience là ai. Nhưng cũng giống như anh, tôi rất muốn biết.”
“Có phải gã Rience này,” Shani bất chợt lên tiếng, “có một vết bỏng cấp độ 3 trên mặt không? Nếu thế thì tôi biết hắn là ai. Và đang ở đâu.”
Trong sự im lặng bao trùm, hạt mưa đầu tiên rơi xuống và gõ lên cái máng xối bên ngoài cửa sổ.
Biết nói gì đây? Dandelion chỉ đơn giản là yêu mến thành phố Oxenfurt.
Khuôn viên của trường đại học được bao quanh bởi một bức tường và bao quanh bức tường này là một vòng tròn khác – một vòng tròn vĩ đại, ồn ào, bận rộn và náo nhiệt của thị trấn xung quanh. Thành phố Oxenfurt đầy màu sắc, với những ngôi nhà gỗ mái nhọn san sát nhau và những con phố hẹp. Thành phố Oxenfurt mà sống dựa vào Học viện, dựa vào các sinh viên, giảng viên, học giả, nhà nghiên cứu và khách của họ, những người mà lại sống dựa vào tri thức và khoa học, dựa vào những sản phẩm được tạo ra từ quá trình mày mò học hỏi. Ở thành phố Oxenfurt, từ những phát kiến của lý thuyết, đủ loại ngành nghề, buôn bán và lợi nhuận đã được sinh ra.
Nhà thơ chậm rãi đi dọc một con phố hẹp, đầy bùn, lướt qua những công xưởng, nhà hát, những tiệm buôn bán lớn nhỏ, những nơi mà nhờ vào Học viện, hàng ngàn mặt hàng và các món đồ tuyệt đẹp được sản xuất ra và trao đổi, những tạo tác không thể tìm thấy ở bất cứ góc nào khác trên quả đất này, ở những nơi mà việc sản xuất ra chúng là bất khả thi, hoặc vô ích. Cậu đi qua những quán rượu, nhà nghỉ, lều trại và gian hàng mà từ đó tỏa ra mùi hương quyến rũ của những món ăn cầu kỳ không có ở nơi nào khác, được nêm nếm không giống nơi nào khác, cùng những đồ trang trí và gia vị không được dùng ở bất kỳ nơi nào khác. Đây là Oxenfurt, thành phố muôn màu, náo nhiệt, ồn ào và thơm tho của những điều kỳ diệu. Nó cũng là một thành phố của giải trí, của các lễ hội, của những ngày nghỉ thường niên và vui chơi không ngừng. Ngày cũng như đêm, đường phố tràn ngập âm nhạc và những tiếng cụng ly, bởi vì ai cũng biết rằng cơn khát tri thức là vô tận. Mặc dù hiệu trưởng đã cấm các sinh viên và giảng viên được phép uống rượu và chơi bời trước hoàng hôn, song các hoạt động vui chơi ở đây vẫn diễn ra cả ngày, bởi vì ai cũng biết rằng nếu có thứ gì đó làm con người ta khát hơn công cuộc tìm kiếm tri thức, thì đó là sự cấm đoán.
Dandelion tặc lưỡi với con ngựa của mình và di chuyển xuyên qua đám đông trên phố. Các chủ ven hàng và lái buôn mời chào khắp nơi, cộng thêm vào sự ầm ĩ đang ngự trị xung quanh họ.
“Mực! Mực nướng đây!”
“Dầu xoa bóp! Chỉ có bán ở đây!”
“Mèo, mèo bắt chuột, mèo ma thuật! Hãy nghe chúng kêu meo đi, mọi người!”
“Mề đay! Thần dược! Bùa yêu và thuốc kích thích! Chỉ cần một giọt thôi thì kể cả một xác chết cũng sung mãn như thường! Ai mua nào, ai mua nào?”
“Nhổ răng đây! Gần như không đau! Rẻ, rất rẻ!”
“Ông nói rẻ nghĩa là sao?” Dandelion hỏi trong khi cắn một miếng từ con mực xiên khô như một cái giày.
“Hai đồng vàng trong một giờ!”
Nhà thơ rùng mình và thúc con ngựa đi tiếp. Cậu ngoái lại sau lưng đầy ngờ vực. Hai người đã đi theo cậu từ tòa thị chính dừng lại trước tiệm cắt tóc, giả vờ xem xét giá cả trên cái bảng treo trước cửa tiệm. Dandelion không để bản thân mình bị đánh lừa dễ thế được. Cậu biết họ muốn gì.
Cậu đi tiếp. Ngang qua cái nhà thổ vĩ đại Rosebud, nơi mà cậu biết có những hình thức phục vụ không hề được biết đến hoặc không được phổ biến ở bất kỳ nơi nào khác. Lý trí của cậu phải đấu tranh lại với ham muốn vào ngôi nhà đó trong một lúc. Nhưng cuối cùng lý lẽ đã thắng. Dandelion thở dài và tiếp tục hướng đến trường đại học, cố gắng không nhìn vào những ô cửa sổ mà từ đó phát ra những âm thanh khoái lạc.
Phải, còn biết nói gì hơn nữa – nhà thi sĩ rất yêu mến thành phố Oxenfurt.
Cậu lại ngoái nhìn lần nữa. Hai người đó đã không sử dụng đến dịch vụ của thợ cắt tóc, mặc dù rõ ràng là họ nên như vậy. Ngay bây giờ họ đang đứng trước một hiệu bán dụng cụ âm nhạc, giả vờ ngắm nghía một cây sáo. Người chủ hàng ra sức chào mời với hy vọng kiếm được chút tiền. Dandelion biết rằng chẳng có hy vọng nào cả.
Cậu dẫn con ngựa đến Cổng Triết Gia, cánh cổng chính dẫn vào Học viện, nhanh chóng làm thủ tục – bao gồm ký vào một cuốn sổ theo dõi khách viếng thăm và ai đó dắt con ngựa của cậu vào chuồng.
Phía sau Cổng Triết Gia là cả một thế giới khác chào đón cậu. Khuôn viên của trường đại học khác xa so với kiến trúc thông thường của các thành phố, không phải từng tòa nhà chen chúc nhau, chiếm lấy mọi mét vuông có thể được. Mọi thứ ở đây đều y hệt như khi người elves để lại. Lối đi rộng – rải đầy những hòn sỏi đủ màu sắc – giữa những cung điện nho nhỏ, vừa mắt, tường rào, kênh mương, cầu, thảm hoa và công viên đã bị đập đi đôi chỗ để dành cho những biệt thự vĩ đại được xây sau thời của elves. Mọi thứ đều sạch sẽ, yên bình và tôn kính – mọi hình thức buôn bán hay dịch vụ đều bị cấm ở đây, chưa kể đến các loại hình giải trí khác.
Các sinh viên, kẻ thì chúi đầu vào những cuốn sách dày cộp, đi dạo qua lại trên các hành lang. Những người khác, ngồi trên ghế, bãi cỏ hay bụi hoa, ôn lại bài cũ cùng nhau, thảo luận sôi nổi hay bí mật ngồi chơi “né tránh hay thử thách”, “cóc nhảy”, “xếp chồng” hoặc những trò chơi đòi hỏi đầu óc tương tự. Các giáo sư thì mải miết trò chuyện hay tranh luận, cũng đi dạo qua lại với vẻ đường hoàng và đạo mạo. Các thực tập sinh trẻ tuổi thì vật vờ xung quanh, mắt dán vào lưng các học viên nữ. Dandelion có thể vui mừng công nhận rằng, chẳng có gì thay đổi kể từ thời cậu còn ở trong Học viện.
Một cơn gió thổi qua dòng Delta, mang theo mùi hương phảng phất của biển và mùi hydro sunfua nặng hơn một chút đến từ tòa tháp của khoa Hóa, nằm ngay trên con mương. Những con hồng tước vàng và xám líu lo trong những bụi cây của công viên nằm kế bên ký túc xá sinh viên. Trong khi đó một con đười ươi ngồi chễm trệ trên một cành bạch dương, không nghi ngờ gì là đã xổng ra từ vườn thú của khoa Lịch Sử Tự Nhiên.
Không lãng phí thời gian, nhà thơ nhanh nhẹn bước qua mê cung những lối đi và hàng rào. Cậu biết rõ khuôn viên của trường đại học như lòng bàn tay – cũng chẳng ngạc nhiên mấy, vì cậu đã học ở đây 4 năm, sau đó đã tham gia giảng dạy cho khoa Văn học và Thơ ca một năm. Người ta đã mời cậu làm giảng viên ngay sau khi cậu qua bài kiểm tra cuối khóa với điểm số tối đa, khiến cho người giáo sư đã tặng cho cậu danh hiệu kẻ lười biếng, chơi bời và ngu dốt trong suốt thời gian cậu học ở đây phải kinh ngạc. Và rồi, sau vài năm đi đây đi đó khắp nơi cùng cây đàn của mình, danh tiếng của cậu đã vang xa, và Học viện đã phải rất nhọc công để mời cậu về thăm và giảng dạy vài buổi với tư cách khách mời. Dandelion chỉ thỉnh thoảng mới nhận lời mời của họ, vì tình yêu ngao du của cậu luôn xung đột với ham muốn sự thoải mái, xa xỉ và thu nhập đều đặn. Và đương nhiên, là với tình yêu của cậu dành cho Oxenfurt.
Cậu nhìn lại. Hai người nọ, không mua bất kỳ cây sáo, đàn hạc hay violin nào, theo đuôi cậu ở một khoảng cách vừa phải, chăm chú quan sát những ngọn cây và các tòa nhà.
Nhà thơ đột ngột đổi hướng về phía biệt thự của khoa Y học và Dược liệu. Con đường dẫn đến tòa nhà chật cứng các sinh viên nữ mặc áo khoác xanh nhạt đặc trưng. Dandelion cố tìm kiếm một gương mặt thân quen.
“Shani!”
Một sinh viên trẻ, với mái tóc đỏ đậm cắt ngắn đến tai, ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách giải phẫu và đứng dậy.
“Dandelion!” Cô mỉm cười, nheo đôi mắt nâu vui vẻ của mình lại. “Tôi không gặp anh mấy năm rồi! Lại đây nào, tôi sẽ giới thiệu anh với các bạn của tôi. Họ rất yêu thích những bài thơ của anh.”
“Để sau đi,” nhà thơ thì thầm. “Nhìn khéo về phía đằng kia, Shani. Thấy hai người đó không?”
“Bọn rình mò.” cô sinh viên khịt mũi, làm Dandelion phải kinh ngạc – không phải lần đầu tiên – trước sự nhạy bén của học viên trong việc nhận biết các đặc vụ, mật thám và chỉ điểm. Sự khinh ghét của sinh viên đối với cơ quan mật thám đã trở thành huyền thoại, và hoàn toàn có cơ sở. Khuôn viên của trường đại học là bất khả xâm phạm, và các sinh viên cùng giảng viên hoàn toàn không thể bị đụng đến khi ở trong đó – và sở mật thám, mặc dù rình mò xung quanh, cũng không dám sờ vào hay làm phiền học viện.
“Họ đã đi theo tôi từ khu chợ rồi,” Dandelion nói, giả vờ ôm ấp và tán tỉnh cô sinh viên. “Giúp tôi chút đi, Shani!”
“Còn tùy.” Cô gái ngửa cái cổ duyên dáng lên như một con hươu đang hoảng sợ. “Nếu mà anh lại dính vào chuyện gì đó ngu ngốc lần nữa...”
“Không, không,” cậu nhanh chóng trấn an cô. “Tôi chỉ muốn truyền đi chút thông tin và tôi không thể làm vậy trong khi mấy cục cứt này vẫn cứ bám lấy gót giày.”
“Hay để tôi gọi các chàng trai nhé? Tôi chỉ cần hô lên thôi là họ sẽ hốt mấy tên rình trộm kia đi ngay.”
“Ôi, thôi nào. Cô muốn xảy ra bạo loạn à? Vụ tranh cãi về nơi định cư cho những kẻ không-phải-người vừa kết thúc mà cô muốn thêm rắc rối sao? Vả lại, tôi không thích bạo lực. Tôi lo được mấy tên rình trộm đó. Tuy nhiên, nếu cô có thể...”
Cậu cúi gần vào tai cô và thì thào một lúc. Mắt Shani mở to ra.
“Một witcher? Một witcher thực sự sao?”
“Thần linh ơi, be bé cái mồm thôi. Cô có làm được không, Shani?”
“Đương nhiên.” Nữ sinh viên y khoa mỉm cười. “Chỉ vì tò mò, muốn được trông thấy tận mắt witcher lừng...”
“Khe khẽ thôi. Chỉ cần nhớ: không nói một lời nào với ai khác.”
“Bí mật của bác sĩ.” Shani cười thậm chí còn đẹp hơn và Dandelion lại một lần nữa cảm thấy ham muốn sáng tác một bản nhạc về những thiếu nữ như cô – không quá xinh xắn nhưng vẫn rất đẹp, những thiếu nữ mà người ta hay mơ về vào buổi đêm sau khi những vẻ đẹp cổ điển khác đã bị lãng quên sau 5 phút.
“Cảm ơn cô, Shani.”
“Không có gì, Dandelion. Hẹn lúc sau gặp lại. Bảo trọng nhé.” Khẽ hôn lên má nhau, nhà thơ và nữ sinh viên nhanh chóng đi về hai hướng đối lập – cô hướng tới khoa, còn cậu hướng tới Công viên Suy tư.
Cậu bước qua tòa nhà hiện đại, tối tăm của khoa Công nghệ, được các sinh viên đặt cho cái tên “Deus ex machina”, và hướng về phía cầu Guildenstern. Cậu không đi được xa lắm. Hai bóng người lấp ló trong góc lối đi, bên cạnh bụi hoa với bức tượng bán thân bằng đồng của hiệu trưởng đầu tiên của Học viện, Nicodemus de Boot. Như thói quen của tất cả những kẻ rình mò trên thế giới, họ tránh nhìn vào mắt nhau, và như tất cả những kẻ rình mò trên thế giới, họ có gương mặt lỗ mãng, nhợt nhạt. Và họ rất cố gắng che giấu chúng bằng cách ra vẻ thông thái, mà ngược lại chỉ làm bản thân nhìn giống mấy con khỉ tâm thần.
“Dijkstra gửi lời chào,” một trong hai mật thám nói. “Chúng tôi đi đây.”
“Tương tự,” nhà thơ trâng tráo đáp lời. “Các anh cứ đi.”
Hai gã mật thám nhìn nhau, rồi đứng yên tại chỗ, mắt dán vào những dòng chữ mà ai đó đã khắc trên bệ đỡ bằng than đá của bức tượng đồng. Dandelion thở dài.
“Đúng như tôi nghĩ,” cậu nói, chỉnh lại cây đàn trên vai. “Vậy có phải tôi sẽ bị ép đi đâu đó cùng với các quý ngài không? Tệ quá, thế thì đi thôi. Các anh đi trước, tôi sẽ theo sau. Trong tình huống đặc biệt này, xin nhường tuổi tác đi trước cái đẹp.”
Dijkstra, người đứng đầu cơ quan mật thám của vua Vizimir của Redania, trông không giống một gián điệp. Ông ta khác xa so với định kiến cho rằng gián điệp phải lùn, gày gò, trông như chuột, và với ánh mắt sắc lẹm luôn ánh lên đằng sau những chiếc mũ trùm đầu đen ngòm. Dijkstra, theo như Dandelion biết, không bao giờ trùm mũ và thích mặc đồ sáng màu. Ông ta cao gần 2 mét và chắc chỉ nặng dưới 2 tạ một chút. Khi khoanh tay trước ngực – mà ông ta hay có thói quen làm vậy – trông như thể hai con cá kềnh đang bò trên người một con cá voi. Còn nếu nói về đặc điểm nhận dạng, màu da và tóc, trông ông ta giống như một con lợn vừa mới được tắm rửa. Dandelion biết rất ít người mà có vẻ ngoài dễ đánh lừa giống Dijkstra – bởi vì con lợn khổng lồ trông có vẻ như một thằng đần khù khờ, mơ màng này sở hữu một bộ óc cực kỳ nhạy bén. Và quyền lực không phải nhỏ. Người ta vẫn hay nói trong triều đình vua Vizimir rằng nếu Dijkstra bảo giờ đang là buổi trưa trong khi xung quanh vẫn tối mịt, thì đó là lúc nên lo lắng về số phận của mặt trời.
Còn hiện tại, nhà thơ có những lý do khác để lo.
“Dandelion,” Dijkstra nói với giọng ngái ngủ, bắt chéo hai con cá kềnh lên con cá voi, “đồ đầu đất. Đồ chậm phát triển. Cậu cứ phải làm hỏng tất cả mọi thứ mình động vào à? Cậu không thể làm được việc gì hẳn hoi một lần trong đời sao? Ta biết cậu không thể tự suy nghĩ. Ta biết cậu gần 40, nhìn như 30, nghĩ rằng mình chỉ mới 20 và cư xử như một đứa 10 tuổi. Và hoàn toàn ý thức được điều này, ta thường xuyên ra những chỉ thị rất cụ thể. Ta bảo cậu những gì phải làm, khi nào phải làm và làm như thế nào. Và ta thường xuyên có cảm giác như thể đang nói với một bức tường.”
“Còn tôi,” nhà thơ phản pháo, giả vờ xấc xược, “thì thường xuyên có cảm giác ông chỉ nói để cho lưỡi và môi có cơ hội hoạt động. Vậy nên hãy đi thẳng vào vấn đề và bỏ qua mấy màn bóng gió mỉa mai giùm cái. Ông có ý gì đây?”
Họ đang ngồi cạnh một chiếc bàn lớn làm bằng gỗ sồi, giữa những kệ nhét đầy sách và giấy da, ở tầng trên cùng của văn phòng phó hiệu trưởng, trong một góc được thuê mà Dijkstra đã đặt tên là khoa Lịch sử Hiện đại còn Dandelion thì gọi là khoa Gián điệp thực hành và Phá hoại ứng dụng. Trong phòng có 4 người, bao gồm cả nhà thơ – ngoại trừ Dijkstra, hai người khác cũng tham gia vào cuộc đàm thoại. Một người, như thường lệ, là Ori Reuven, thư ký của tổng tham mưu mật thám của Redania. Người còn lại thì không bình thường chút nào.
“Cậu biết rất rõ ta đang nói gì,” Dijkstra lạnh lùng đáp lời. “Tuy nhiên, vì cậu có vẻ rất thích chơi trò giả vờ đần độn nên ta sẽ không làm hỏng cuộc chơi của cậu và cố giải thích bằng những từ ngữ đơn giản nhất có thể. Hay là cô muốn có được vinh hạnh làm việc này hộ ta, Philippa?”
Dandelion liếc nhìn người thứ tư trong phòng, người mà cho đến lúc này vẫn im lặng. Philippa Eilhart chắc chỉ vừa mới đến Oxenfurt, hoặc có lẽ là đang định rời đi, bởi vì cô ta không mặc váy hay đeo những món trang sức với màu đen ưa thích của mình, hay trang điểm chút nào. Cô ta đang mặc một chiếc áo khoác đàn ông, quần dài và ủng cao – “thời trang thực địa”, nhà thơ gọi như vậy. Mái tóc đen của nữ pháp sư, thường thả tự do giờ được buộc gọn gàng sau cổ.
“Đừng phí thời gian nữa,” cô nói, nhướng hàng lông mày đều đặn lên. “Dandelion nói đúng đấy. Chúng ta nên cắt bớt mấy màn hùng biện chẳng dẫn đến đâu đi trong khi vấn đề trước mắt rất đơn giản và tầm thường.”
“À, kể cả thế.” Dijkstra mỉm cười. “Tầm thường. Một gián điệp Nilfgaard nguy hiểm, kẻ mà đáng lẽ ra đã tầm thường bị nhốt trong hầm ngục sâu nhất của ta ở Tretogor, đã tầm thường trốn thoát, đã tầm thường được báo động và hoảng sợ chạy mất bởi sự ngu ngốc tầm thường của hai quý ngài tên là Dandelion và Geralt. Ta đã thấy những kẻ bị treo cổ vì những việc còn tầm thường hơn thế nhiều. Tại sao cậu lại không báo với ta về cuộc mai phục đó, Dandelion? Chẳng phải ta đã bảo cậu phải cập nhật thường xuyên cho ta về mọi ý định của witcher rồi sao?”
“Tôi không biết gì hết về kế hoạch của Geralt,” Dandelion nói dối với vẻ thuyết phục. “Tôi đã bảo ông là anh ấy xuống Sodden và Temeria để săn lùng gã Rience này. Tôi cũng đã bảo ông là anh ấy đã quay lại. Tôi nghĩ rằng anh ấy đã bỏ cuộc. Rience cuối cùng đã tan thành mây khói, witcher không tìm được bất kỳ dấu vết nào cả, và nếu ông có nhớ, thì tôi cũng đã bảo ông...”
“Cậu nói dối.” người gián điệp lạnh lùng trả lời. “Witcher đã tìm thấy dấu vết của Rience. Dưới dạng những xác chết. Đó là khi anh ta quyết định thay đổi chiến thuật. Thay vì đuổi theo Rience, anh ta đã đợi hắn tìm đến mình. Anh ta đã ký hợp đồng với chuyến phà của Công ty Malatius và Grock với tư cách người bảo hộ. Anh ta chủ đích làm vậy. Anh ta biết Công ty sẽ quảng bá nó rộng rãi, rồi Rience sẽ nghe được và thử làm gì đó. Và đúng là hắn đã làm gì đó thật. Quý ngài Rience lạ lùng, thoắt ẩn thoắt hiện. Quý ngài Rience xấc xược, tự tin đến mức không thèm dùng tên giả hay bí danh. Quý ngài Rience mà đứng từ xa cả dặm người ta vẫn có thể ngửi thấy mùi ống khói Nilfgaard. Và mùi pháp sư tạo phản. Có phải vậy không, Philippa?”
Nữ pháp sư không đồng ý hay phủ nhận. Cô ta đứng im lặng, quan sát Dandelion kỹ lưỡng. Nhà thơ cụp mắt xuống và thở hắt. Cậu không thích những ánh nhìn như vậy.
Dandelion chia phụ nữ - bao gồm cả pháp sư – ra thành những người rất dễ mến, dễ mến, khó ưa, và rất khó ưa. Những người rất dễ mến phản ứng với đề nghị ngủ chung giường với vẻ bằng lòng vui sướng, những người dễ mến thì với một nụ cười vui vẻ. Những người khó ưa thì khó đoán. Còn những kẻ rất khó ưa là những người mà đối với nhà thơ, nội việc suy nghĩ đến chuyện đó thôi cũng làm xương sống cậu lạnh cóng và đầu gối cậu run rẩy.
Philippa Eilhart, mặc dù rất quyến rũ, nhưng không nghi ngờ gì là thuộc vào diện cực kỳ khó ưa.
Ngoại trừ việc đó ra, Philippa Eilhart là một nhân vật quan trọng trong Hội Đồng Pháp Sư, và là cố vấn phép thuật tin cậy của vua Vizimir. Một nữ pháp sư rất tài năng. Họ nói rằng cô ta là một trong số ít người thành thạo thuật biến hình. Cô ta nhìn chỉ 30 tuổi, mặc dù thật ra chắc chắn cô ta không dưới 300.
Dijkstra, lòng bàn tay đan vào nhau để trước bụng, xoay xoay ngón cái. Philippa vẫn im lặng. Ori Reuven ho một tiếng, khụt khịt mũi, liên tục thay đổi tư thế ngồi và chỉnh sửa lại áo thụng của mình. Cái áo thụng nhìn như của một giáo sư, nhưng không có vẻ là nó đã được trao tặng, mà giống như là được tìm thấy trong đống rác hơn.
“Tuy nhiên, gã witcher của cậu,” người điệp viên bất chợt gầm gừ, “đã đánh giá thấp quý ngài Rience. Anh ta đã giăng bẫy – nhưng thể hiện một sự thiếu hụt trí khôn trầm trọng – lại trông đợi vào Rience sẽ đích thân ra mặt. Rience, theo như kế hoạch của witcher, lẽ ra phải cảm thấy an toàn. Rience lẽ ra không được đánh hơi thấy cái bẫy nào cả, lẽ ra phải không phát hiện thấy cấp dưới của quý ngài Dijkstra đang đợi sẵn hắn ta. Bởi vì, theo chỉ dẫn của witcher, quý ngài Dandelion đã không hé nửa lời với quý ngài Dijkstra về cuộc mai phục. Nhưng theo như mệnh lệnh đã được giao, quý ngài Dandelion lại có nghĩa vụ phải làm vậy. Quý ngài Dandelion đã nhận được những chỉ thị rất rõ ràng trong vấn đề này mà ngài ấy đã chọn làm ngơ đi.”
“Tôi không phải cấp dưới của ông.” Nhà thơ nói với lòng tự kiêu. “Và tôi không phải tuân theo mệnh lệnh hay chỉ thị nào của ông hết. Tôi có giúp ông vài lần nhưng đó là vì tôi thích thế, vì nghĩa vụ với đất nước, vì không muốn đứng nhìn những thay đổi đang diễn ra...”
“Cậu rình mò cho bất cứ ai trả tiền cho mình,” Dijkstra lạnh lùng cắt ngang. “Và cậu báo cáo cho bất cứ ai nắm thóp được mình. Và ta biết vài thứ rất thú vị về cậu đó, Dandelion. Thế nên đừng có xấc láo như vậy.”
“Tôi sẽ không để bị tống tiền đâu!”
“Muốn cá không?”
“Các quý ngài.” Philippa Eilhart giơ tay lên. “Hãy nghiêm túc nào. Đừng sao lãng khỏi vấn đề trước mắt. “
“Được thôi.” người điệp viên nằm ườn ra trên chiếc ghế bành. “Nghe đây, nhà thơ. Cái gì qua thì đã qua rồi. Rience đã cảnh giác và sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu. Nhưng ta không thể để những việc như thế này xảy ra trong tương lai. Đó là vì sao ta muốn gặp witcher. Hãy mang anh ta đến đây. Đừng có đi lòng vòng quanh thành phố để cắt đuôi gián điệp của ta nữa. Hãy đến gặp thẳng Geralt và đem anh ta đến đây. Ta cần nói chuyện với anh ta. Mặt đối mặt, và không có nhân chứng. Không có sự hỗn loạn và công khai mà sẽ xảy ra nếu ta có ý định bắt giữ witcher. Hãy mang anh ta đến đây, Dandelion. Hiện tại ta chỉ yêu cầu cậu có thế thôi.”
“Geralt đã đi mất rồi,” nhà thi sĩ điềm tĩnh nói dối. Dijkstra liếc sang nữ pháp sư. Dandelion, trông đợi một thứ gì đó sẽ sục sạo tâm trí mình, căng thẳng, nhưng cậu không cảm thấy gì cả. Philippa đang nhìn cậu, đôi mắt cô ta nheo lại, song không có vẻ gì là cô ta đang dùng bùa chú để xem cậu có nói thật hay không.
“Vậy ta sẽ đợi khi nào anh ta quay lại,” Dijkstra thở dài, giả vờ tin cậu. “Vấn đề mà ta muốn bàn là rất quan trọng, nên ta sẽ sửa lại lịch trình và đợi witcher. Khi nào anh ta quay lại, hãy đem anh ta tới đây. Càng sớm càng tốt. Tốt cho rất nhiều người.”
“Có thể sẽ gặp khó khăn một chút,” Dandelion nhăn nhó, “trong việc thuyết phục Geralt đến đây. Anh ấy – ông có thể tưởng tượng ra – rất thù ghét gián điệp. Mặc dù anh ấy hiểu rằng đó cũng chỉ là một công việc như bao công việc khác, nhưng anh ấy vẫn ghét bất cứ ai làm gián điệp. Lòng yêu nước là một chuyện, nhưng theo anh ấy, công việc này chỉ lôi kéo những thành phần cặn bã và thấp hèn nhất của...”
“Đủ rồi.” Dijkstra vẫy tay. “Làm ơn đừng ra vẻ đạo đức nữa. Nó làm ta phát bệnh.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Nhà thi sĩ khịt mũi. “Nhưng witcher là một con người đơn giản, đơn giản đến mức bực mình trong việc phán xét người khác, không như chúng ta, những con người của thế giới thực. Anh ấy đơn giản là ghét gián điệp và sẽ không muốn nói chuyện với ông dù thế nào đi chăng nữa. Còn về giúp đỡ mật vụ? Không cần phải hỏi. Vả lại ông vẫn chưa nắm thóp được anh ấy.”
“Cậu nhầm rồi.” gián điệp nói. “Ta biết khá nhiều thứ. Nhưng hiện tại thì vụ cãi lộn trên chuyến phà gần Vịnh Sồi là quá đủ. Cậu có biết ai đã ở trên chuyến phà đó không? Không phải người của Rience đâu.”
“Chẳng có gì mới với tôi cả.” nhà thơ bình thản nói. “Tôi chắc chắn vệ binh Temeria không thiếu những thành phần vô lại. Rience đã hỏi han xung quanh về witcher và không nghi ngờ gì là đã hứa hẹn một khoản rất hời cho bất cứ thông tin nào. Rõ ràng là witcher rất quan trọng với hắn ta. Vậy nên đã có vài thằng chó gian xảo muốn chộp lấy Geralt, nhốt anh ấy trong một cái hang và bán cho Rience, cố gắng mặc cả nhiều nhất có thể. Bởi vì chỉ thông tin không thì có lẽ chúng chẳng kiếm được là bao.”
“Thật ngưỡng mộ sự thông minh xuất chúng đó. Đương nhiên là của witcher, chứ không phải của cậu – cậu sẽ chẳng bao giờ có nổi đầu óc như vậy. Nhưng vấn đề phức tạp hơn nhiều. Những bạn đồng nghiệp của ta, các thành viên cơ quan mật thám của vua Foltest, hóa ra cũng hứng thú với quý ngài Rience. Họ đã nhìn thấu âm mưu của – như cậu gọi – lũ chó gian xảo này. Họ mới là những người đã lên phà, họ mới là những người muốn bắt witcher. Có lẽ là dùng để làm mồi nhử Rience, có lẽ là dành cho mục đích khác. Dandelion, ở Vịnh Sồi, Geralt đã giết các đặc vụ Temeria. Tổng tham mưu của họ rất tức giận. Cậu nói là Geralt đã rời đi? Ta hy vọng là anh ấy không đến Temeria. Anh ấy có thể chẳng quay về được nữa.”
“Và đó là thứ mà ông nắm thóp được anh ấy?”
“Đúng vậy. Đó là thứ mà ta có. Ta có thể làm dịu người Temeria. Nhưng không phải là không công. Witcher đã đi đâu, Dandelion?”
“Novigrad.” nhà thi sĩ nói dối mà không cần nghĩ. “Anh ấy đến đó tìm Rience.”
“Sai lầm, sai lầm.” gián điệp mỉm cười, giả vở như thể không phát hiện ra lời nói dối. “Cậu thấy đó, thật đáng tiếc là anh ta đã không vượt qua được sự ghê tởm của mình và liên lạc với ta. Ta đã có thể tiết kiệm được thời gian cho anh ta rồi. Rience không có ở Novigrad. Trong khi ở đó lại không thiếu các đặc vụ của Temeria. Có thể là đang rình sẵn witcher. Họ đã phát hiện ra một điều mà ta đã biết từ lâu rồi. Đó là Geralt, witcher xứ Rivia, có thể trả lời mọi câu hỏi nếu được hỏi đúng cách. Những câu hỏi mà các sở tình báo của cả 4 vương quốc đang bắt đầu thắc mắc. Thỏa thuận rất đơn giản: witcher sẽ đến đây, và trả lời hết những câu hỏi đó cho ta. Và anh ta sẽ được yên thân. Ta sẽ giảng hòa với người Temeria và đảm bảo anh ta được an toàn.”
“Ông muốn hỏi những câu hỏi nào đây? Liệu tôi có thể trả lời hộ không?”
“Đừng làm ta cười, Dandelion.”
“Từ từ đã,” Philippa Eilhart bất chợt lên tiếng. “Nhỡ đâu cậu ấy có thể thì sao? Nhỡ đâu cậu ấy có thể tiết kiệm được thời gian cho chúng ta? Đừng quên, Dijkstra, rằng nhà thơ của chúng ta đã lún sâu vào chuyện này đến mang tai rồi và chúng ta đang có cậu ấy ở đây chứ không phải witcher. Đứa trẻ mà người ta đã nhìn thấy đi cùng witcher ở Kaedwen hiện đang ở đâu? Đứa bé gái với mái tóc màu tro và đôi mắt xanh lục? Đứa bé mà Rience đã tra hỏi cậu khi hắn tóm được cậu ở Temeria? Hả, Dandelion? Cậu biết gì về con bé? Witcher đã giấu nó ở đâu? Yennefer đã đi đâu sau khi nhận được thư từ witcher? Triss Merigold đang trốn ở đâu, và vì sao cô ta lại phải trốn?”
Dijkstra không cử động, nhưng ánh mắt chớp nhoáng mà ông ta bắn sang nữ pháp sư cho thấy sự không hài lòng. Những câu hỏi của Philippa rõ ràng là đã được hỏi quá sớm. Và lại nhắm vào nhầm người. Những câu hỏi có vẻ vội vàng và thiếu thận trọng. Vấn đề ở đây là Philippa Eilhart có thể được coi là nhiều thứ nhưng không bao giờ là vội vàng và thiếu thận trọng.
“Tôi rất xin lỗi,” cậu nói chậm rãi, “nhưng tôi không biết câu trả lời cho bất kỳ câu hỏi nào. Tôi đã giúp nếu có thể, nhưng tôi không thể.”
Philippa nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Dandelion,” cô ta dài giọng. “Nếu cậu biết cô bé đó ở đâu, xin hãy nói với chúng tôi. Tôi đảm bảo với cậu rằng tất cả những gì mà tôi và Dijkstra quan tâm đến là sự an toàn của cô bé. Sự an toàn mà giờ đây đang bị đe dọa.”
“Tôi chắc chắn rằng,” nhà thơ nói dối, “đó là tất cả những gì mà các vị quan tâm đến. Nhưng tôi thật sự không biết những điều mà cô đang hỏi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ. Và Geralt...”
“Geralt,” Dijkstra cắt ngang, “chưa bao giờ tiết lộ điều gì, chưa bao giờ nói một từ nào dù cho cậu có dìm anh ta trong hàng đống câu hỏi. Và hãy thử nghĩ xem tại sao lại như vậy hả Dandelion? Lẽ nào con người đơn giản, thù thét gián điệp này đã nhìn thấu con người thật của cậu? Hãy mặc cậu ta đi, Philippa, chỉ phí thời gian thôi. Cậu ta chẳng biết cái cứt gì cả, đừng để vẻ tự phụ và điệu cười bí hiểm kia đánh lừa. Cậu ta chỉ có thể giúp bằng một cách duy nhất mà thôi. Khi witcher ló mặt ra khỏi nơi ẩn náu, anh ấy sẽ liên lạc với cậu ta, và không ai khác cả. Thử tưởng tượng mà xem, anh ấy coi cậu ta là bạn cơ mà.”
Dandelion từ tốn ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy,” cậu xác nhận. “Anh ấy coi tôi là bạn. Và thử tưởng tượng mà xem Dijkstra, không phải là không có lý do đâu. Hãy chấp nhận sự thật và rút ra kết luận đi. Ông đã rút ra chưa? Được rồi, giờ thì ông có thể thử tống tiền.”
“Chà, chà.” người gián điệp mỉm cười. “Nhạy cảm quá nhỉ. Nhưng đừng có hờn dỗi thế, nhà thơ. Ta chỉ đang đùa thôi. Tống tiền với các chiến hữu như chúng ta ư? Chắc chắn là không rồi. Và tin ta đi, ta không có ước điều gì bất hạnh xảy đến với gã witcher của cậu hay có ý định làm hại anh ta gì hết. Ai mà biết được, nhỡ đâu ta lại thấy cảm thông với anh ta thì sao? Nhưng để điều đó xảy ra được, ta cần phải gặp anh ta cái đã. Khi anh ta xuất hiện, hãy đem đến đây. Ta đang thành tâm yêu cầu cậu đó, Dandelion. Rất thành tâm. Cậu đã hiểu là thành tâm đến mức nào chưa?”
Nhà thi sĩ khịt mũi. “Tôi hiểu thành tâm đến mức nào rồi.”
“Ta cũng muốn tin rằng đó là sự thật. Giờ thì đi đi. Ori, hãy đưa cậu ta ra cửa.”
“Bảo trọng.” Dandelion đứng dậy. “Tôi chúc ông may mắn trong cuộc sống và công việc. Và cả cô nữa, Philippa. À, và Dijkstra này! Mấy tay đặc vụ đang theo đuôi tôi đó. Gọi họ quay về đi.”
“Đương nhiên,” người gián điệp nói dối. “Ta sẽ gọi họ quay về. Cậu không tin ta sao?”
“Không đời nào.” Nhà thơ nói dối. “Tôi tin ông.”
Dandelion ở lại trong khuôn viên Học viện cho đến tối. Cậu liên tục để ý xung quanh nhưng không thể phát hiện ra tên rình mò nào cả. Và đó chính là điều làm cậu thấy lo lắng.
Ở khoa Văn học, cậu ngồi nghe một bài giảng về thơ ca cổ điển. Sau đó ngủ thiếp đi giữa một buổi thuyết trình về thơ ca hiện đại. Cậu được vài thực tập sinh quen biết đánh thức dậy và cùng nhau họ đến khoa Triết học để tham gia một cuộc tranh luận nảy lửa, dài đằng đẵng về “nguồn gốc và bản chất của sự sống.” Trước cả khi trời tối, một nửa số sinh viên đã say bí tỉ, trong khi số còn lại thì la ó, cười đùa, tạo nên một sự hỗn loạn khó có thể miêu tả. Tất cả những điều này đều rất thuận lợi cho nhà thơ.
Cậu bí mật chuồn lên gác xép, trèo ra ngoài theo đường ống thông khí, trượt máng nước xuống mái nhà của thư viện, và – gần như gãy chân – khi cố nhảy sang mái nhà của rạp hát. Từ đó cậu trèo xuống khu vườn ngay kế bên bức tường. Giữa những bụi phúc bồn tử rậm rạp cậu tìm thấy một cái hố mà mình đã đào thời còn là sinh viên. Đằng sau cái hố đó là thành phố Oxenfurt.
Cậu hòa mình vào đám đông, sau đó nhanh nhẹn lủi xuống phố dưới, tránh né người đi đường như một con thỏ đang bị chó săn đuổi. Khi cậu đến gần căn nhà kho, cậu phải nấp đến gần nửa tiếng đồng hồ trong bóng tối. Sau khi không phát hiện ra được điều gì khả nghi, cậu trèo lên cái thang dẫn lên mái của căn nhà kho thuộc về Wolfgang Amadeus Goatbeard, một người ủ rượu mà cậu quen biết. Bám lấy tấm lợp dính đầy rêu xanh, cuối cùng cậu cũng ở trước cửa sổ của căn phòng gác mái. Một chiếc đèn dầu đang cháy trong phòng. Đứng chênh vênh trên máng xối, Dandelion gõ vào khung cửa bằng thiếc. Ô cửa không khóa và mở ra sau một cú đẩy nhẹ.
“Geralt! Này, Geralt!”
“Dandelion à? Đợi đã, đừng vào vội...”
“Cái gì mà đừng vào vội? Ý anh là sao?” Nhà thơ đẩy cửa ra. “Anh đang không ở một mình sao? Anh đang ngủ với ai à?”
Không chờ đợi câu trả lời, cậu trèo qua ngưỡng cửa, làm rơi mấy quả táo và mấy củ hành đang xếp trên đó.
“Geralt...” cậu ngập ngừng và ngay lập tức im lặng. Sau đó lầm bầm nguyền rủa khi nhìn thấy tấm áo choàng xanh của một sinh viên y khoa nằm dưới đất. Cậu há miệng ra, kinh ngạc, và lại nguyền rủa lần nữa. Cậu có thể trông đợi bất cứ điều gì. Nhưng không phải chuyện này.
“Shani.” Cậu lắc đầu. “Làm sao...”
“Miễn bình luận. Cảm ơn.” Witcher ngồi xuống mép giường. Và Shani che người lại, kéo chăn cao lên đến tận mũi.
“Chà, vậy thì mời vào.” Geralt với lấy chiếc quần. “Vì cậu trèo vào bằng cửa sổ nên tôi đoán chuyện này phải rất hệ trọng đây. Bởi vì nếu không tôi sẽ ném cậu thẳng ra ngoài cũng theo đường đấy luôn.”
Dandelion nhảy xuống khỏi khung cửa, làm rơi hết đống hành còn lại. Cậu ngồi xuống, kéo chiếc ghế gỗ với lưng tựa cao lại gần. Witcher gom quần áo của mình và Shani vứt ngổn ngang trên sàn lại. Anh trông có vẻ bối rối và mặc đồ trong im lặng. Nữ sinh viên y khoa, trốn phía sau anh, đang vật lộn với chiếc áo sơ mi. Nhà thơ chăm chú nhìn cô, trong đầu tìm kiếm những phép ví von và vần điệu để miêu tả làn da vàng óng trong ánh đèn dầu và những đường cong của bầu ngực nhỏ nhắn.
“Có chuyện gì đây Dandelion?” Witcher thắt lại dây giày. “Nói đi.”
“Thu xếp hành lý mau.” Cậu nói khô khan. “Anh phải nhanh chóng rời khỏi đây.”
“Nhanh đến mức nào?”
“Cực kỳ nhanh.”
“Shani...” Geralt hắng giọng. “Shani bảo tôi có mấy kẻ rình mò bám theo cậu. Cậu cắt đuôi chúng rồi chứ, phải không?”
“Anh chẳng hiểu gì cả.”
“Rience à?”
“Còn tệ hơn.”
“Nếu thế thì đúng là tôi chẳng hiểu gì cả......Đợi đã. Người Redania sao? Tretogor? Dijkstra?”
“Anh đoán đúng rồi đấy.”
“Thế thì cũng chẳng phải lý do để...”
“Thế là quá đủ lý do rồi,” Dandelion cắt ngang. “Họ không còn quan tâm đến Rience nữa, Geralt. Họ đang đuổi theo cô bé và Yennefer. Dijkstra muốn biết hai người đó đang ở đâu. Ông ta sẽ buộc anh phải tiết lộ. Anh đã hiểu chưa?”
“Giờ thì hiểu rồi. Và thế là chúng ta chạy trốn. Có nhất thiết là phải qua đường cửa sổ không?”
“Hoàn toàn cần thiết. Shani? Cô có đi được không?”
Nữ sinh viên y khoa vuốt phẳng phiu chiếc váy của mình.
“Chẳng phải lần đầu tiên tôi trèo cửa sổ.”
“Tôi chắc là như vậy.” Nhà thơ quan sát cô kỹ lưỡng, hy vọng sẽ thấy một chút sắc đỏ trên gương mặt xứng đáng để gieo vần. Cậu đã tính sai. Sự vui vẻ trong đôi mắt và nụ cười trơ trẽn của cô là tất cả những gì cậu thấy.
Một con cú xám to đùng đậu vào khung cửa mà không phát ra một tiếng động. Shani la lên. Geralt với lấy thanh kiếm.
“Đừng có ngớ ngẩn như thế, Philippa.” Dandelion nói.
Con cú biến mất và Philippa Eilhart hiện ra thay vào đó, ngồi xổm trong tư thế kỳ quặc. Nữ pháp sư nhanh nhẹn nhảy xuống và sửa sang lại đầu tóc và quần áo.
“Chào buổi tối.” Cô ta lạnh lùng nói. “Giới thiệu tôi đi nào, Dandelion.”
“Geralt xứ Rivia. Shani khoa Y dược. Và con cú gian xảo đã bám theo tôi này không phải là cú tí nào. Đây là Philippa Eilhart của Hội Đồng Pháp Sư, cố vấn của vua Vizimir và niềm tự hào của triều đình Tretogor. Thật đáng tiếc là chúng ta lại chỉ có một cái ghế ở đây.”
“Thế là đủ rồi.” Nữ pháp sư thoải mái ngồi xuống chiếc ghế với lưng tựa cao được Dandelion bỏ trống, và nhìn tất cả những người trong phòng với đôi mắt bốc lửa, hơi nán lại một chút khi liếc qua Shani. Nữ sinh viên y khoa, trước sự ngạc nhiên của nhà thơ, bỗng dưng đỏ mặt.
“Tôi đến đây vì những vấn đề chỉ liên quan đến Geralt xứ Rivia,” Philippa bắt đầu nói sau một lúc. “Tuy nhiên, tôi biết rằng yêu cầu bất kỳ ai rời đi thì có hơi mất lịch sự quá, thế nên...”
“Tôi có thể đi.” Shani ngập ngừng nói.
“Em không thể,” Geralt lầm bầm. “Không ai được đi cho đến khi tình hình đã rõ ràng. Có phải không, thưa quý cô?”
“Chỉ cần gọi là Philippa thôi,” nữ pháp sư mỉm cười. “Hãy dẹp phép tắc qua một bên nào. Và không ai phải đi cả - chẳng có ai ở đây làm tôi khó chịu với sự hiện diện của mình hết. Tôi thấy ngạc nhiên đấy, nhưng biết làm sao được. Cuộc sống là một chuỗi bất ngờ vô tận mà...như một người bạn của tôi đã nói...như một người bạn chung của hai ta đã nói, Geralt. Cô đang học y phải không, Shani? Năm thứ mấy rồi?”
“Ba,” cô gái lầm bầm.
“A,” Philippa Eilhart không nhìn vào cô mà nhìn vào witcher, “17 tuổi, một lứa tuổi rất đẹp. Yennefer sẽ cho đi rất nhiều thứ để có thể lại được ở vào cái tuổi đấy một lần nữa. Anh nghĩ sao, Geralt? Bởi vì tôi sẽ hỏi cô ấy khi có cơ hội.”
Witcher mỉm cười độc địa. “Tôi không nghi ngờ gì là cô sẽ hỏi. Chắc là cũng thêm vào vài câu bình luận nữa. Và tôi cũng chắc chắn là nó sẽ làm cô thấy thú vị. Giờ thì vào vấn đề chính đi, làm ơn.”
“Được thôi.” Nữ pháp sư gật đầu, trở nên nghiêm túc. “Và anh không có nhiều thời gian đâu. Chắc hẳn Dandelion đã thông báo cho anh biết rằng Dijkstra bỗng dưng muốn được gặp mặt và nói chuyện với anh nhằm xác định nơi ở của một đứa bé gái. Dijkstra đã nhận được chỉ thị từ vua Vizimir về vấn đề này nên tôi nghĩ ông ta sẽ rất kiên quyết trong việc yêu cầu anh tiết lộ ra địa điểm bí mật đó.”
“Đương nhiên. Cảm ơn cô về lời cảnh báo. Nhưng có một điều làm tôi thấy hơi khó hiểu chút. Cô nói Dijkstra đã nhận được chỉ thị từ đức vua. Và cô không nhận được gì sao? Dù gì thì cô cũng giữ một vị trí quan trọng trong hội đồng của Vizimir kia mà.”
“Đúng vậy.” Nữ pháp sư không bận tâm đến sự chế giễu. “Tôi có nhận. Tôi rất nghiêm túc với trách nhiệm của mình, và chúng bao gồm cả việc cảnh báo đức vua về những quyết định sai lầm. Đôi lúc – như trong trường hợp cụ thể này – tôi không thể nói thẳng với đức vua rằng ngài ấy đã sai, hay thuyết phục ngài ấy không nên hành động nóng vội. Tôi đơn giản chỉ có thể khiến cho việc ngài ấy mắc sai lầm là bất khả thi. Anh có hiểu tôi đang nói gì không?”
Witcher gật đầu xác nhận. Dandelion băn khoăn không biết liệu anh có hiểu thật hay không, bởi vì cậu biết là Philippa đang nói dối qua kẽ răng.
“Vậy là tôi thấy.” Geralt bình thản nói, chứng minh rằng anh đã hoàn toàn hiểu, “cả Hội Đồng Pháp Sư cũng quan tâm đến con gái tôi. Các pháp sư muốn biết con tôi đang ở đâu. Và họ muốn sờ vào con bé trước khi Vizimir hay bất cứ ai khác có thể. Tại sao hả, Philippa? Con gái tôi có gì đặc biệt? Điều gì khiến con bé trở nên thú vị như vậy?”
Đôi mắt nữ pháp sư nheo lại. “Anh không biết sao?”, cô ta rít lên. “Anh biết về con bé ít như vậy sao? Tôi không muốn kết luận bừa bãi nhưng sự thiếu hiểu biết như vậy cho thấy anh chẳng có chút gì xứng đáng với vai trò người bảo hộ của con bé cả. Sự thật là tôi thấy ngạc nhiên, vì dù có mù mờ và thiếu thông tin đến mức như vậy, anh vẫn quyết định trông nom con bé. Hơn thế nữa – anh quyết định từ chối cái quyền đó của những người khác, những người có đủ tư cách và quyền lợi hơn anh. Và anh vẫn hỏi vì sao ư? Hãy cẩn thận đấy, Geralt, sự ngạo mạn sẽ là cái chết của anh. Hãy coi chừng. Và canh giữ đứa trẻ đó đi, chết tiệt! Hãy canh giữ con bé như thể nó là mạng sống của anh vậy! Và nếu anh không làm được thì hãy nhờ những người khác làm thay!”
Trong một giây lát Dandelion tưởng witcher sẽ nhắc đến vai trò mà Yennefer đang đảm nhiệm. Anh sẽ không liều lĩnh tiết lộ ra thứ gì quan trọng cả, mà vẫn có thể phản bác lại được luận điểm của Philippa. Nhưng Geralt không nói gì hết. Nhà thơ có thể đoán được. Philippa biết mọi thứ. Philippa đang cảnh báo anh. Và witcher hiểu lời cảnh báo đó.
Cậu tập trung quan sát kỹ ánh mắt và gương mặt họ, thắc mắc không biết liệu hai người này có dính líu gì đến nhau trong quá khứ không. Dandelion biết những cuộc đấu khẩu tương tự đã xảy ra giữa witcher và các nữ pháp sư thường xuyên kết thúc ở trên giường. Nhưng quan sát, như thường lệ, không hé lộ cho cậu điều gì. Chỉ có một cách duy nhất để biết được liệu witcher có dính líu đến bất cứ ai không – đó là phải trèo qua cửa sổ vào một thời điểm thích hợp.
“Trông nom bất kỳ ai đó,” nữ pháp sư tiếp tục sau một lúc, “nghĩa là đảm bảo cho sự an toàn của một người không có khả năng giữ an toàn cho chính bản thân mình. Nếu anh để lộ con mình ra...Nếu con bé gặp phải chuyện gì, trách nhiệm sẽ đổ lên đầu anh, Geralt. Chỉ mình anh mà thôi.”
“Tôi biết.”
“Tôi sợ là anh vẫn biết quá ít.”
“Vậy thì hãy khai sáng cho tôi đi. Cái gì đã khiến cho biết bao nhiêu người đột nhiên muốn giải thoát tôi khỏi gánh nặng đó vậy, muốn lãnh nhận trách nhiệm của tôi và trông nom con gái tôi thay tôi? Hội Đồng Pháp Sư muốn gì ở Ciri? Dijkstra và vua Vizimir muốn gì ở con bé? Người Temeria muốn gì ở con bé? Và một kẻ tên Rience, mà đã sát hại ba người ở Sodden và Temeria chỉ vì họ có tiếp xúc với tôi và con bé hai năm trước, muốn gì ở nó? Kẻ mà suýt nữa đã giết Dandelion để moi tin về con bé? Tên Rience này là ai hả Philippa?”
“Tôi không biết,” nữ pháp sư nói. “Tôi không biết Rience là ai. Nhưng cũng giống như anh, tôi rất muốn biết.”
“Có phải gã Rience này,” Shani bất chợt lên tiếng, “có một vết bỏng cấp độ 3 trên mặt không? Nếu thế thì tôi biết hắn là ai. Và đang ở đâu.”
Trong sự im lặng bao trùm, hạt mưa đầu tiên rơi xuống và gõ lên cái máng xối bên ngoài cửa sổ.