Thí Thiên Đao

Chương 1004 : Lão già đi câu

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


Trong mắt thiếu niên xuất hiện vẻ xấu hổ:



- Con gái thì làm sao?



- Khụ khụ... không có gì.



Sở Mặc nhìn thiếu niên, hỏi lại:



- Đây là nơi nào vậy?



- Ta hỏi ngươi trước mà!



Thiếu niên... hẳn là thiếu nữ, đôi mắt nhìn chằm chằm Sở Mặc:



- Ngươi không phải là người ở đây?



Sở Mặc lắc đầu:



- Ta từ bên ngoài vào.



- Bên ngoài? Làm sao có thể?



Mặt cô gái rõ ràng xuất hiện vẻ giật mình, nhìn Sở Mặc:



- Ngươi... người này... thật là nói hươu nói vượn!



- Ta lừa ngươi làm gì? Đây là nơi nào vậy?



Sở Mặc nhìn thoáng qua thiếu nữ, tiếp tục truy vấn.



- Đây là vùng đất Tội Ác.



Thiếu nữ nhìn thoáng qua Sở mặc, sau đó đi tới một bên nhặt một tảng đá lên, ném vào trong nước sông tĩnh lặng.



Tảng đá bõm một tiếng, chìm xuống, giống với cành cây không hềnổi lên. Thiếu nữ nhìn Sở Mặc nói:



- Nhìn thấy không? Đây là sông U Minh, con sông chỉ xuất hiện ở Địa Phủ trong truyền thuyết.




Trong lòng Sở Mặc ít nhiều có chút bất an nhưng vẫn đi qua, từ xa ôm quyền thi lễ với lão già:



- Vãn bối Lâm Bạch, xin chào tiền bối!



Lão già không quay đầu lại mà chỉ chỉ một bên tảng đá, ra hiệu Sở Mặc sang ngồi.



Sở Mặc nhìn thoáng qua khoảng cách kia, ước trừng cách lão già khoảng 3, 4 trượng. Ngẫm nghĩ một chút rồi đi qua ngồi xuống, sau đó cũng không nói gì nhìn lão già thả câu.



Ánh mắt lão già vô cùng chuyên chú, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm dưới chân thác nước. Dây câu của ông ta buông xuống giữa thác nước, không biết dài bao nhiêu. Cứ như vậy, Sở Mặc ngồi đó nhìn lão già thả câu, ước chừng nhìn hơn hai canh giờ.



Nơi này dường như không có ngày đêm sáng tối, từ đầu đến cuối, trên bầu trời luôn mờ mịt, độ sáng cũng không hề thay đổi.



Sở Mặc kiên nhẫn cũng đủ nhiều, nhưng vẫn hơi hoài nghi: một lão già thần bí như vậy, từ trong sông U Minh... có thể câu được cái gì chứ?



U Minh Trùng sao?



Đúng lúc này, cần câu trong tay lão già đột nhiên mạnh mẽ trầmxuống dưới. Lão già lập tức chấn động tinh thần, cúi đầu quát một tiếng.



- Lên!



Mạnh mẽ kéo cần câu trong tay.



Cái cần này không biết làm từ vật liệu gì, đột nhiên gấp khúc đoạn lớn, gần như hoàn toàn thu lại đây nhưng tính dẻo dai vô cùng tốt, không hề có dấu hiệu sắp gãy.



Trên mặt lão già xuất hiện vẻ hưng phấn, lớn tiếng nói:



- Một con cá lớn! Tiểu tử ngươi có số mệnh thật tốt! Lão phu ở đâycâu cá đã ngàn năm... chưa từng câu được con cá nào lớn như này. Ngươi vừa đến thì có!



Lão già vừa nói vừa hưng phấn dùng sức cầm cần câu, gân xanh trên trán cũng nhảy cả lên, trong cổ họng còn phát ra tiếng hô:



- Tiên sư nhà nó chứ... con cá này thế nào lại lớn như vậy?



Đứng ở vị trí của Sở Mặc rất khó nhìn thấy động tĩnh phía dưới thác nước, nhưng nhìn độ cong của cần câu thì Sở Mặc vẫn không nhịn được nói:



- Tiền bối, lưỡi câu của ngài không phải là bị mắc chứ?