Thí Thiên Đao

Chương 1015 : Âm tàn độc ác (2)

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


Lúc này, nước bên kia đã sôi. Vương Trung thật cẩn thận lấy ra vài lá trà ném vào trong hai chén sứ, mỗi chén ném vào 3 lá, còn nhìn Sở Mặc, cười nói:



- Đừng trách ta keo kiệt, thứ này số lượng thật sự rất ít ỏi, hơn nữa 3 lá... là đủ rồi.



Sở Mặc gật đầu nhưng trong lòng có chút lo lắng. Hắn theo bản năng cảm thấy trà này có vấn đề.



Lúc này, tinh thần thức hải của hắn đã lâu không có bất kỳ động tĩnhgì đột nhiên phát ra một luồng giao động. Một luồng truyền từ trong Thương Khung Thần Giám đến thần niệm, hiện ra ngay trong tinh thần của Sở Mặc.



- Nhưng uống không sao.



Ý tứ đại khái là, chính là ý tứ này.



Trong lòng Sở Mặc tuy là còn có điều nghi ngờ nhưng lại lựa chọn tin tưởng Thương Khung Thần Giám.



Sau đó, Vương Trung mang trà ra ngâm, mùi thơm nồng lập tức trànngập toàn bộ căn nhà gỗ.



Chỉ là mùi đó khiến cho người ta có cảm giác duyên dáng yêu kiều.



Sở Mặc không nhịn được khen một câu:



- Trà ngon!



- Đúng thế, ngươi nếm thử chút không?



Vương Trung nói xong để một chén sứ trước mặt Sở Mặc, sau đó chín mình bưng lên một chén khác, hơi nhắm hai mắt lại đặt ở chóp mũi cẩn thận ngửi, vẻ mặt thỏa mãn. Sau đó, ông ta chủ động uống một ngụm, sau đó thở một hơi dài:



- Dễ uống!




- Nói như vậy, ngay từ lúc đầu ngươi cũng đã quyết như thế?



Sở Mặc sắc mặt hết sức khó coi nhìn Vương Trung, trầm giọng hỏi.



- Đúng!



Vương Trung nhìn Sở Mặc:



- Trong nháy mắt Hoàng Kim Ngư bảy màu mắc câu, ta đã quyết định rồi.



Vương Trung nói xong thì nếp nhăn trên khuôn mặt đen như mực sâu như rãnh mương, vẫn tràn đầy vẻ cảm thán:



- Về chuyện số mệnh của ngươi, ta không hề lừa gạt ngươi chút nào. Số mệnh của ngươi thật là muôn đời vô song. Thật ra ở trong này câu cá cũng không hề chỉ có một người là ta. Trước đó cũng từng có vài thiên tài kinh tài tuyệt diễm, thậm chí có thiên tài tuổi còn trẻ đều từng thử thả câu trong này nhưng đã mấy trăm ngàn năm qua đi, bọn họ tuy là có thể câu được Hoàng Kim Ngư nhưng không câu đựơc Hoàng Kim Ngư bảy màu. Chỉ có ngươi... ngươi vừa lộ diện, Hoàng Kim Ngư bảy màu đã tới.



- Lúc đó nếu ngươi không nói, chắc chắn ta sẽ không biết chuyệnnày. Ngươi đại khái có thể vụng trộm lấy được vảy cá bảy màu.



Sở Mặc lạnh lùng nhìn Vương Trung:



- Thứ này người khác không thể dùng... nhất định là lừa bịp đúng không?



- Không, không, không, trả lời vấn đề sau của ngươi trước nhé. Thứ này, người khác thật sự là không thể dùng! Bởi vì bọn họ cơ bản cũng không biết dùng làm sao! Một đám hậu nhân thôi, bọn chúng thì hiểu cái gì?



Trên mặt của Vương Trung mang theo vẻ khinh thường, sau đó nhìn Sở Mặc:



- Về phần vấn đề phía trước của ngươi, lời giải đáp tốt nhất là ngườicó số mệnh như ngươi, trên người làm sao lại không có bảo vật cực phẩm? Vấn đề này cơ bản không cần phải nghĩ! Trên người ngươi khẳng định có bảo vật không thể tưởng được! Lúc đó ta nếu lén lén lút lút lấy vảy bảy màu thì ta lấy đâu ra cơ hội mưu đồ với thứ trên người của ngươi nữa? Làm sao có thể có được sự tín nhiệm của ngươi?