Thí Thiên Đao

Chương 1029 : Kê gia có chuyện muốn nói với ngươi

Ngày đăng: 04:35 19/04/20


Lúc này bên ngoài vọng lại tiếng hoan hô.



- Kê gia là anh hùng!



- Kê gia vạn tuế!



- Từ nay về sau, mọi người trong Cẩm Tú Thành không được ăn gà!



Câu này không biết là tên nào hưng phấn lên rồi ninh nọt, cổ họng cũng lớn đấy, vang cả trời.



Đại Công Kê lập tức giận dữ, nhỏ giọng chửi:



- Bà nội nó chứ, ai nói không được ăn gà? Kê gia rất rất thích ăn thịt gà!



- …



Hoả long mặt mày u ám nhìn tên này không biết đùa cợt, trong lòng thầm nghĩ tên này có thực sự là kẻ anh dũng không biết sợ hãi… là anh hùng Đại Công Kê thi triển Thiên Vũ Sát lúc vừa nãy không?



Tiếng hoan hô vọng tới gần cửa lớn của phủ thành chủ rồi, mọi người gần như đều tập trung đông đủ tại đây, họ nhiệt liệt hoan hô, chúc mừng thắng lợi khó khăn, đồng thời cũng phát tiết ra ngoài những cảm xúc kích động vì đã sống sót.



Mấy năm nay việc lớn việc nhỏ liên tiếp xảy ra ở Cẩm Tú Thành, quả thực vô cùng ngoạn mục, còn về mấy người không chịu nổi thì sớm đã chuyển đi rồi. Còn những người dám ở lại đều là người có một quả tim khoẻ, đồng thời họ cũng mong chờ có một ngày có thể sinh được đứa con có thiên phú trác tuyệt, rồi bái xin vào phủ thành chủ. Vậy thì từ nay về sau… sẽ luôn phát đạt rồi! Cho nên, Cẩm Tú Thành ngày nay có khoảng chín phần mười người đều trung thành hết mực với thành chủ. Vì lẽ đó, trong mắt bọn họ, bất luận vị thành chủ này là Lục Thiên Minh hay là Sở Mặc, họ cũng không để tâm, trong lòng chỉ có sùng bái vô hạn.



Cùng với tiếng cười trong trẻo đó, đám người Diệu Nhất Nương, Thẩm Tinh Tuyết và Phương Lan từ ngoài lần lượt bước vào.



Bọn họ khó khắn lắm mới bước qua cửa để vào được trong đây. Ngày mà vạn người dân đều hoan hỷ thế này, nếu như cứ bay đi bay lại trên trời, vẻ mặt lạnh lùng thì có chút gì đó hơi lạc nhịp. Cho nên, chỉ mỗi việc chen chúc thoát thân khỏi đám đông để trở về phủ thành chủ, mấy nữ nhân cũng phải mất không ít thời gian.



Nhưng tất cả điều này đều xứng đáng cả!



Mặc dù lúc này Sở Mặc không ở đây, nhưng mỗi người trong phủ thành chủ đều được người trong Cẩm Tú Thành vô cùng tôn trọng. Cảm giác được người ta kính nể quả là vô cùng dễ chịu. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tất cả điều này do ai mà có được.
Hoàng Hoạ lấy tay chỉ vào chiếc chăn đơn hoa trên người Đại Công Kê, ngồi chồm hỗm trên mặt đất đấm nắm tay xuống mà cười lớn.



- Tiên sư nó chứ, tiểu phá cẩu, Kê gia đây chả phải vì tốt cho mọi người sao? Ngươi còn có chút đồng cảm nào không?



Đại Công Kê trợn mắt lườm, vẻ mặt buồn rầu nói:



- Ngươi có biết chỗ lông trên người ta đáng giá thế nào không?



- Ta biết, đợi sau này ngươi đi tìm Sở đại gia mà tính toán đi nhé, ha ha ha ha!



Hoàng Hoạ nhìn dáng vẻ Đại Công Kê lại càng không nhịn được cười.



Đại Công Kê cũng hết cách với con nha đầu này, năm xưa bắt nạt chút cũng đành, giờ đây người ta đã trưởng thành và là một đại mỹ nhân xinh đẹp rồi, nếu vẫn tiếp tục ức hiếp thì có chút gì đó không hợp lý lắm.



Hắn đành buồn rầu quay đầu đi, rồi đột nhiên sửng sốt, tiếp đó, hắn hét toáng lên:



- Tiểu tử… Ngươi… Ngươi…. Ngươi thật biết chọn thời gian mà! Lại đây… Kê gia có việc này muốn thương lượng với ngươi!



Hoàng Hoạ quay đầu lại, vẻ mặt lộ rõ niềm vui bất ngờ:



- Công tử?



Ngày thường đùa giỡn thường gọi Sở Mặc là Sở đại gia, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, Hoàng Hoạ vẫn coi mình là một tiểu thị nữ của hắn. Lúc này nhìn thấy Sở Mặc quay về, khoé mắt Hoàng Hoạ bỗng chốc đỏ sọc, nàng đang mỉm cười không ngớt, lập tức đã trở nên nước mắt lã chã rơi.



Đại Công Kê không kìm được đưa mắt nguýt một cái, làu bàu:



- Nữ nhân đều là đám diễn kịch trời sinh!