Thí Thiên Đao

Chương 105 : Những tháng ngày khó vượt qua (1)

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


- Hãy ra đây



- Ra đây cho ta.



Sở Mặc ngửa mặt lên trời mà la hét, bi phẫn như phát điên, tan nát cõi lòng, hắn cảm thấy cả thế giới như vừa sụp đổ



Tiếp đó, trước mắt hắn tối sầm lại, quỵ ngã ngay tại chỗ



Một bóng dáng thấp thoáng, tựa như xa tận chân trời, lại tựa như một vệt tối chợt vút qua trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Sở Mặc, Nhìn Sở Mặc đang hôn mê bất tỉnh thì nhếch mép, thở dài:



- Thật không có tiền đồ



Vừa nói, người này liền kéo Sở Mặc dậy, cõng hắn lên lưng, trầm ngâm một hồi rồi bay vút về phía xa xa kia, nơi mà Thảo nguyên và ĐạiHạ tiếp giao nhau.



Khi Sở Mặc tỉnh lại phát hiện hắn đang nằm trên một chiếc giường vừa to vừa cứng, trên người đắp một chiếc chăn mềm mại. Hắn mở trừng hai mắt, mơ màng nhìn khắp gian phòng, cảm thấy có chút quen thuộc, hắn chợt nhớ ra đây chả phải là nhà của hắn sao?



- Là Phàn Phủ ở Viêm Hoàng Thành



- Ta đang nằm mơ sao?



Sở Mặc lẩm bẩm... Tiếp đó, thanh Thí Thiên còn trên tay hắn, hắn buồn bã cười mỉm:



- Không phải là mơ, tất cả đều là thật. Ai đã đưa ta về đây? Muội chết rồi... vì cứu ta mà chết, ta còn sống mà làm gì? Gia gia, xin lỗi người...



Nói xong, Sở Mặc cầm thanh Thí Thiên kề ngang lên cổ



- Khốn kiếp!



Một tiếng gầm rít truyền lại, Sở Mặc cảm thấy tay mình bỗng nhẹ hẫng, thanh Thí Thiên đột nhiên rời khỏi tay hắn, xuất hiện trên tay một người khác



- Sư phụ?



Sở Mặc nhìn kỹ người đang tiến lại, kinh ngạc thốt lên.



Rốt cục hắn cũng hiểu được tại sao hắn lại xuất hiện ở nhà, hóa ra là do Sư phụ đưa hắn quay lại đây



Thanh Thí Thiên trong tay Ma Quân ra sức giãy dụa, cuối cùng biếnthành một quầng sáng bay trở lại miếng Ngọc của Sở Mặc



- Hừ... Tên tiểu tử nhà ngươi thật sự đã gặp được đại cơ duyên trên thảo nguyên rồi à!




Ma Quân liếc nhìn Sở Mặc.



- Nhưng con muốn biết. Con nhất định phải đi tìm nàng.



Sở Mặc nhìn Ma Quân.



Ma Quân cười nhạt:



- Tìm cô ta? Ngươi biết cô ta ở đâu? Ngươi có biết làm thế nào để rời khỏi thế giới này? Ngươi có biết cái giá để tìm được cô ta là gìkhông?



- Con không biết, nhưng con nhất định phải tìm được nàng



Sở Mặc nhìn chằm chằm vào Ma Quân, khẽ trả lời:



- Nàng có thể truyền âm cho Sư phụ... chứng tỏ nàng biết được sự tồn tại của người. Sư phụ... không lẽ người cũng không phải người của thế giới này? Nếu không thì với thực lực này của Sư phụ, làm sao lại lặng lẽ không có chút tiếng tăm gì chứ?



Ma Quân trầm ngâm một hồi, hững hờ nói:



- Ta cũng không biết nữa.Sở Mặc kiên định nhìn thẳng Ma Quân, trong lòng thầm nghĩ:



- Ngọc bội à, hãy cho ta thấy cảnh tượng của Sư phụ.



Uỳnh



Sở Mặc chợt cảm thấy miếng Ngọc luôn đeo sát trước ngực phát ra một sức nóng kinh người, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng lại khiến cho hắn không kìm được mà phải hét lên



- Aaaa



Ma Quân hơi nhíu mày, liếc nhìn Sở Mắc, lạnh lùng nói:



- Có gì mà phải ngạc nhiên?



Sở Mặc thần người ra một lúc, hắn bị vô số những thứ vừa hiện ra trong đầu làm cho kinh ngạc.



- Cảnh giới chưa biết, thể chất chưa biết, cái khác cũng chưa biết, bị trúng kịch độc, thành phần của độc tính là...



Tất cả nhứng thứ trước mắt đều mơ hồ không rõ, nhưng thành phần độc tính được cấu thành từ hơn năm mươi loại kịch độc.