Thí Thiên Đao
Chương 1073 : Thay đổi chóng mặt (1)
Ngày đăng: 04:36 19/04/20
Loại khí trường này dường như Bình Bình chưa từng nhìn thấy trên người kẻ khác. Nàng thậm chí còn không hiểu nổi, mấy nữ nhân phi thăng từ Nhân Giới, sao trên người lại có khí trường đặc biệt tới vậy?
Lẽ nào chỉ vì bọn họ ở bên Sở Mặc sao? Là bạn của Sở Mặc?
Tuy nhiên dù thế nào, một người đang cố gắng để hoà nhập vào vòng tròn này như Binh Bình cuối cùng cũng hiểu ra một đạo lý giống như là gia gia của nàng đã nói: “Ngươi chắc chắn sẽ không hối hận vì lựa chọn của ngươi! ”
Sau cùng, Sở Mặc nói với mọi người:
- Thật ra bất kể thế nào, ta nghĩ… chúng ta có bản chất khác với bọn họ. Đương nhiên, có lẽ sau vài ngàn năm, thậm chí vài vạn năm nữa, Phiêu Diêu Cung có lẽ sẽ trở nên giống với những đại thế lực này. Nhưng lúc đó, thật sự không phải là mấy người chúng ta có thể khống chế được.
Diệu Nhất Nương khẽ thở dài:
- Bất kỳ môn phái nào, lúc còn nhỏ bé thường sẽ không có những phiền não này. Duy nhất sau khi nó trở nên hùng mạnh mới xuất hiện vấn đề này. Phiêu Diêu Cung năm xưa… Thực ra cũng là như vậy. Tuy nhiên, đây có lẽ cũng là một đạo lý? Vòng đi vòng lại… Hưng thịnh suy tàn.
Mọi người đều trầm ngâm.
Hồi lâu sau, Thẩm Ngạo Băng mới trầm giọng nói:
- Ta nghĩ các ngươi đều đã nghĩ quá nhiều rồi, bộ dạng các người hiện giờ giống như là các cặp đôi chưa kết hôn vậy. Ngồi đó mà lo lắng cho mười tám đời sau này. Nếu như thật sự không muốn xuất hiện tình huống đó, rất đơn giản, đừng gây dựng môn phái nữa! Vậy thì vĩnh viễn cũng không xuất hiên! Giống như là hai người không thành thân, vậy thì mãi mãi không cần lo lắng cho mười tám đời sau sẽ như thế nào!
Đám người không nhịn nổi phì cười, muốn nghe những lời này từ miệng một người cao ngạo lạnh lùng như Thẩm Ngạo Băng quả không dễ. Có thể nhìn ra được người từng là chưởng môn của đại phái này cũng bị mọi người làm cho không biết phải nói gì rồi.
Lúc này, Đại Công Kê ưỡn ẹo đi từ ngoài vào, trên người vẫn khoác chiếc chăn hoa đơn sặc sỡ, bước đi hình chữ Bát (số tám), hắn thấy Sở Mặc, lập tức phát ra tiếng cười khó nghe:
- Cạc cạc, tiểu tử, chúng ta lúc nào mới phi thăng Tiên Giới?
Ngoại trừ Bình Bình, mọi người nghe câu này đều hơi hoảng hốt, tự dưng có cảm giác như đang ở Nhân Giới!
- Rốt cuộc con muốn nói gì? Nói thẳng ra đi!
Sở Mặc nhìn Phương Lan:
- Môn phái này còn chưa thành lập mà, sao con lại biết là sẽ không ra gì?
- Con... Được rồi, vậy thì con nói thẳng nhé.
Phương Lan tính cách thẳng thắn dứt khoát, nàng dùng tay chỉ vể bốn phương tám hướng của dãy núi:
- Nơi này ngoại trừ vị trí gần với Cẩm Tú Thành ra, căn bản cái gì cũng không tốt.
- Ha ha ha!
Sở Mặc không nhịn được cười lớn:
- Sớm nói ra có phải xong rồi không?
Đám nữ nhân không biết nói gì đưa mắt nhìn Sở Mặc, Hoàng Họa còn trộm đưa một ngón tay cái về hướng của Phương Lan, khen Phương Lan dám nói thẳng nói thật.
Sở Mặc nhìn mấy nữ nhân nói:
- Trong lòng các người có phải cũng đều nghĩ như vậy?
Đám nữ nhân hươi ngại ngùng mỉm cười, thật ra nỗi kính sợ đối với Sở Mặc đâu phải chỉ có mình Phương Lan? Mấy người bọn họ cũng chung cảm giác đó mà thôi. Thậm chí ngay cả Diệu Nhất Nương đều có cảm giác khoảng cách giữa Sở mặc và bọn họ đã ngày một xa hơn.