Thí Thiên Đao

Chương 1075 : Lúc cuối sắp rời xa

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Sở Mặc nhìn Bình Bình cười:



- Nàng có thể tới được đây, mặc dù là vì gia tộc của nàng, nhưng trong lúc ta gặp nguy nan nhất, nàng có thể làm việc cho ta, trong lòng ta đều ghi nhớ.



- Nhưng... đó chỉ là việc bé nhỏ không đáng kể...



Bình Bình nói tiếp.



Tần Thi túm lấy tay nàng:



- Muội là một thiên tài, đừng đánh giá thấp bản thân!



Đôi mắt Bình Bình ánh lên vẻ cảm kích, hiện giờ nàng hiểu rất rõ môn phái còn chưa tạo dựng này rốt cuộc có tiềm lực như thế nào, việc trở thành một trong mười vị đại tổ sư của môn phái chính là niềm kiêu hãnh lớn nhất đời của Bình Bình.



Sở Mặc lại nhìn Phương Lan:



- Còn về con, bởi vì con là đệ tử thân truyền của ta! Nơi này, con là đại diện cho ta!



Khóe mắt Phương Lan chợt đỏ sọc lên, nàng hơi cúi đầu, trong lòng cảm kích vạn phần.



Đám nữ nhân ngây ngô nhìn Sở mặc, Thẩm Tinh Tuyết không kìm nổi liền hỏi:



- Vậy còn chàng?



- Đợi lúc nữa sẽ nói việc của ta.



Sở Mặc lắc đầu:



- Sau này, Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung vĩnh viễn là hộ pháp danh dự của Phiêu Diêu Cung!



Hai vị đại tu sỹ đã vào nửa bước Luyện Thần sắp phi thăng Tiên Giới này mặc dù không có mặt nhưng bọn họ tuyệt đối không làm trái với nguyện vọng của Sở Mặc.



- Đại Công Kê là thần thú trấn giáo của Phiêu Diêu Cung!



Sở Mặc nói tiếp.



- Tiểu tử, Kê gia muốn nói chuyện nghiêm túc với ngươi, dựa vào đâu chứ? Dựa vào đâu Kê gia phải làm thần thú trấn giáo cho ngươi? Kê gia là gì chứ?



Đại Công Kê gào lên, giọng nói từ xa vọng lại, hắn bị dao động linh mạch nơi này dẫn dụ tới. Kết quả vừa tới nơi thì nghe thấy những lời này.
Sở Mặc lúc đầu trầm ngâm một hồi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đám nữ nhân đang hồi hộp đợi câu trả lời, hắn mỉm cười:



- Ta? Ta vĩnh viễn là thần bảo hộ của Phiêu Diêu Cung.



- Á... Tiểu tử, ngươi thật quá đáng mà!



Đại Công Kê đứng bên nổi giận nhìn Sở Mặc:



- Dựa vào đâu ta và hỏa long là thần thú trấn giáo, còn ngươi lại là thần bảo hộ?



- Ngươi là người sao?



Sở Mặc nhìn Đại Công Kê.



- Kê gia đương nhiên không phải người, nhưng ngươi cũng không phải thần mà!



Đại Công Kê nguýt một cái.



- Sau này thì là rồi.



Sở Mặc hơi cười mỉm, sau đó nhìn mấy nữ nhân:



- Yên tâm, cho dù ta thật sự không thể tránh khỏi việc rời đi, nhưng các nàng... mãi mãi là những người thân nhất của ta!



Sở Mặc nói xong, hắn nhớ tới những người thân vẫn còn trong hạt châu đó, trong lòng thầm nghĩ: “Các người cũng vậy, đừng vội, ta sẽ mau chóng vào Tiên Giới, đưa các người vào phật môn nghe kinh!”



- Sắp rời đi sao?



Phương Lan có chút sợ hãi nhìn Sở Mặc, nếu có thể, nàng thật sự mãi mãi không muốn rời xa sư phụ. Cho dù hiện tại, nàng đã có khả năng tự tu luyện, nhưng nàng thật không muốn chia ly với sư phụ.



Nói là mọi người đều có thể phi thăng Tiên Giới, nhưng tới lúc đó, có thể tìm được tung tích của sư phụ hay không? Có thể đi theo bước chân của sư phụ hay không? Trong lòng Phương Lan có chút rầu rĩ.



Đám nữ nhân không ai không thấy nặng lòng.



Nhưng đây chính là giới tu hành!



Có gần nhau cả ngàn năm, rốt cuộc cũng có lúc phải chia ly.