Thí Thiên Đao

Chương 109 : Hứa Thập công tử (1)

Ngày đăng: 04:23 19/04/20


Đương lúc Sở Mặc ngồi đó tiếc nuối số nguyên thạch bị mất đi thì từ đằng xa vọng lại những tiếng quát gọi. Chỉ nghe âm thanh này, ai không biết có lẽ cho rằng có kẻ nào tới báo thù, nhưng trên mặt Sở Mặc lại lộ vẻ hiểu ý tươi cười.



Hắn đứng phắt dậy, tay trái vươn ra đẩy bật tung cánh cửa, cánh tayphải xương bị vỡ vụn tuy đã nối lại nhưng hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, còn cần tĩnh dưỡng một thời gian nữa.



- Hứa Nhị Phù, đồ ti tiện nhà ngươi còn dám quát tháo nữa, ta sẽ đem chuyện hồi năm bảy tuổi của nhà ngươi nhìn trộm ra để kể đó



Sở Mặc lớn tiếng quát.



Chưa nói dứt lời, từ bên ngoài vọng lại một âm thanh nhói lòng:



- Sở Tiểu Hắc, ngươi thật là hết chuyện rồi sao? Chuyện cũ từ năm nào mà vẫn không ngừng mang ra nói, ngươi không thấy ngươi rất bỉ ổi sao?Sở Mặc cười nhạt:



- Được thôi, thế không nói chuyện hồi ngươi bảy tuổi nữa, nói việc gần đây như hồi mùa thu năm ngoái, ngươi tới nhà Hộ bộ Thượng thư tán tỉnh tiểu thư nhà người ta, sau bị Quách Thượng thư phát hiện, truy tới tận nhà ép ngươi phải cưới tiểu nữ nhà người ta, cái việc tốt đó đó.



- Ta nói ngươi có còn chút lương tâm không? Cố ý động vào nỗi đau của người ta?



Tiếng nói bất lực thốt ra từ ngoài cửa vọng lại, tiếp đó, từ bên ngoài một bóng người tiến lại, khuôn mặt oán giận nhìn Sở Mặc:



- Hứa Đại gia của nhà ngươi có ý tốt tới thăm ngươi, vậy mà ngươi hoan nghênh huynh đệ của mình như thế sao?- Ai bảo ngươi khiến ta thấy ghê tởm?



Sở Mặc cười lớn, hắn vòng tay trái qua ôm lấy Hứa Nhị Phù đang tiến tới.



- Tay phải của ngươi làm sao vậy? Bị thương à?
Các khu vực ở Đại Hạ được phân thành châu, phủ, quận, huyện...Chức vụ hành chính cao nhất ở một châu là Trưởng Quan, gọi là Châu Mục. Ở Đại Hạ, Châu Mục chính là quan lớn ở vùng biên cương rồi.



Thế mà phụ thân của Hứa Phù Phù năm nay cũng mới ngoài bốn mươi đã làm tới vị trí này, rất nhiều người đều nói, qua năm mươi thì có lẽ phụ tử họ cùng xuất hiện trong Nội các rồi. Nói vậy chính là ám chỉ Hứa gia.



Ngoại trừ gia gia và phụ thân của Hứa Nhị Phù, các bá bá, thúc thúc, cô cô, thẩm thẩm của hắn cũng đều không tầm thường, hầu hết đều là người trong quan trường, và phần lớn đều giữ chức vị quan trọng.Cho nên Hứa gia được người ta gọi là Đệ nhất quan gia ở Đại Hạ



Thế lực to lớn, vừa nghĩ đã biết.



Đến đời Hứa Nhị Phù, không ít huynh trưởng của hắn thực ra sớm đã tham gia vào các tầng lớp quan trường ở Đại Hạ, dựa vào thế lực to lớn của gia đình mà bắt đầu không ngừng dốc sức tranh giành.



Có lẽ vì từ nhỏ phụ thân không ở bên cạnh, gia gia lại thương yêu nhất đứa cháu nhỏ này, dẫn đến tính cách của Hứa Nhị Phù từ nhỏ đã vô pháp vô thiên. Con cháu của một gia đình quan lại cấp cao nếu được gia đình chiều hư, quả thật là một việc rất đáng sợ.Những trò dọa nạt người khác, ăn chơi sa đọa... cũng chỉ là chuyện trẻ con mà thôi, thậm chí còn trở nên ác liệt hơn nữa.



Nhưng Hứa Nhị Phù không trở thành loại ăn chơi sa đọa như vậy, ngược lại, trong vấn đề học vấn, hắn còn là một thiên tài hiếm có. Không những học vấn uyên thâm, hơn nữa tuổi trẻ như vậy mà hầu như tất cả những điển tịch của thánh hiền tự cổ chí kim ở Đại Hạ, hắn đều đã từng xem qua, một cuốn cũng không lọt.



Sau khi xem xong, hắn còn có thể đưa ra các cách nhìn riêng của hắn.Theo lý mà nói một thiên tài như vậy, lại có xuất thân ở một gia tộc quan lại, ngày sau tiền đồ chắc chắn vô hạn. Không chút khoa trương mà nói, nếu hắn muốn tham gia khoa thi cử, chắc chắn sẽ đỗ Trạng Nguyên.



Nếu chỉ thấy những điều này thôi, Hứa Nhị Phù quả thực chính là một người mà toàn thân phát ra ánh hào quang như ngôi sao của ngày mai.



Xuất thân danh gia vọng tộc, một nhà toàn quan lớn, tự mình lại tài giỏi, học vấn uyên thâm, tướng mạo anh tuấn. Chỉ sợ đến ngay cả Hoàng Thượng đều sẽ kích động tới mức muốn gả con gái cho hắn ta.Khoan hãy nói, Hoàng Thượng thật sự biết được sự ưu tú của Hứa Nhị Phù, hẳn cũng động lòng muốn đem Công chúa gả cho hắn.



Nhưng... sau khi nghe qua những sự tích của Hứa Nhị Phù, Hoàng Thượng liền lẳng lặng dập tắt ý niệm trong đầu, và cũng may Người chưa đem việc này nói với Hứa Trung Lương.