Thí Thiên Đao

Chương 1111 : Kẻ núp trong bóng tối

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Không được, nàng nhất định phải ngăn lại.



Thiếu phụ vừa nghĩ, lại nghe thấy thanh niên đối diện nói:



- Ồ, ý của ngươi đồ trong nhẫn trữ vật đều lấy từ di tích ư?



Tên đệ tử gật đầu:



- Chẳng lẽ không đúng chắc? Sở Mặc buồn cười. Hắn đã có được thứ hắn muốn: hỗn độn huyết nguyệt, có thể giúp hắn che dấu huyết mạch và thể chất. Có thể coi là đã có thu hoạch lớn.



Nói thật, đồ trong chiếc nhẫn trữ vật này có thể tạo nên sóng gió ở Linh giới nhưng ở Tiên giới cũng chỉ là thứ tầm thường, chẳng đáng giá là bao. Sở Mặc còn không để nó trong mắt.



Sở Mặc nhìn tên đệ tử, thản nhiên nói:



- Được rồi. Ta giao cả nhẫn trữ vật cho ngươi, giờ thả ta đi được chứ? Nói xong, Sở Mặc lướt qua tên đệ tử đã dại ra, đủng đỉnh đi ra ngoài.



- Ngươi đứng lại cho ta!



Tên đệ tử hình như đột nhiên nhớ ra cái gì quát lên:



- Lập tức cởi hết đồ ra, ta nghi ngươi giấu đồ trong người.



Thiếu phụ nghe xong nhăn mặt. Vừa rồi nàng đã thấy tên kia làm hơi quá, giờ thành quá đáng lắm rồi. Cơ bản chính là ngang nhiên ức hiếp người khác.



Sở Mặc đứng đó, cảm giác được dao động cả trong tối lẫn ngoài sáng, khẽ thở dài:



- Bằng hữu, làm việc nên có mức độ. Ngươi muốn nhẫn trữ vật, ta đã cho ngươi. Dù ngươi không nhìn ra ta không thu được bảo vật trong di tích nhưng ta tin những người ở ngoài kia đều biết. Làm ta khó xử, ngươi vui lắm sao?



Không ít người thấy kính nể Sở Mặc. Họ thấy người thanh niên này chịu nhường nhịn, lui bước trước quái vật lớn như U Minh Cổ giáo nhưng vẫn khá thản nhiên, giữ thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau như một. Sự gan dạ sáng suốt này khiến người khác khâm phục.



Tuy nhiên, Sở Mặc càng bình tĩnh, tên đệ tử kia càng không thoảimái. Y muốn thanh niên này phải quỳ xuống khóc thét, không ngừng dập đập cầu xin y. Có khi còn tự tát mình để y được vui.



Nhưng người này lại quá bình tĩnh, khiến y thấp thỏm không yên.
Nhều ngày như vậy, Sở Mặc thậm chí đã quen với việc có người ở phía sau. Nhưng hắn chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác.



Đêm hôm nay, Sở Mặc khống chế xuất ra đệ nhị Nguyên thần, cho nó đi ngao du ở chỗ khác. Đúng lúc này, đột nhiên có một luồng khí lạnh băng từ trên trời giáng xuống.



Luồng khí như một thanh kiếm sắc bén, chém thẳng đến đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc.



Đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc cũng cảm thấy được sự đau đớn. Đối phương hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn. Sở Mặc không chế đệ nhị Nguyên thần tránh bên này, tránh bên kia. Nhưng luồng khí, ý niệm kia vẫn cứ bám riết nó không tha.



Sau đó, có một người bước ra từ bóng tối. Con ngươi y lóe sáng, nhìn chăm chú vào đệ nhị Nguyên thần của Sở Mặc.



- Đệ nhị Nguyên thần của ngươi khá tốt. Tu sĩ Luyện thần kỳ bình thường tuyệt đối không đạt được trình độ như thế này.



Sở Mặc nhìn người xa lạ trước mắt, nhíu mày nói:



- Ngươi là ai? Tại sao lại đi theo ta mấy ngày qua?



- Ta là ai không quan trọng. Quan trọng, ngươi là ai?



Giọng người đến hơi hờ hững.



- Ta chỉ là một tu sĩ Tiên giới bình thường.



Sở Mặc nhìn người kia nói tiếp:



- Hơn nữa, hình như chúng ta chẳng có thù oán gì thì phải?



- Đúng là chúng ta không có thù oán nhưng ngươi chưa chắc đã là một tu sĩ Tiên giới bình thường.



Người này nhìn Sở Mặc nói:



- Tuy ta không biết ngươi làm bằng cách nào nhưng ta có thể khẳng định, trên người ngươi có một không gian trữ vật khác.