Thí Thiên Đao
Chương 1113 : Tòa miếu nhỏ
Ngày đăng: 04:36 19/04/20
Người kia đội trên đầu một cái lò luyện đan, gần như đao thương bất nhập. Ngay cả tu sĩ Đại thừa kỳ cũng không thể chạm tới gã. Dùng một tấm phù, trốn đi ngay trước mắt tất cả mọi người. Đám người nổi giận, cực kỳ tức tối. Thề nhất định sẽ tìm được người kia, khiến gã phải trả cái gì xứng đáng.
Mà người chạy trốn này không ai khác chính là Vương Lương.
Sở Mặc rời đi được một lúc lâu, Vương Lương mới dám bò ra lò lyện đan. Gã phát hiện có nhiều tiên thú bị chết, gã không dám động vào thi thể của tiên thú, đội lò luyện đan, trực tiệp chạy ra ngoài.
Những tu sĩ của U Minh Cổ giáo quả nhiên không phá vỡ được phòng ngự của lò luyện đan này. Vương Lương chạy thoát, không dám quay về Độc Cô Sơn. Sớm muộn gì họ cũng tra được thân phận của gã. Môn phái nhỏ như Độc Cô Sơn không thể bảo vệ cho gã được.
Nên gã cũng không liên hệ với Độc Cô sơn, ném truyền âm thạch, mang theo lò luyện đan chạy vào rừng sâu núi thẳm.
Vương Lương mãi mãi không quên trận xao động trong di tích lúc trước. Trên đời này, chỉ sợ một mình gã biết người đạt được nhiều lợi ích nhất từ di tích chính là tên trẻ tuổi rời đi trước gã.
Tuy nhiên, Vương Lương cũng sẽ không nói chuyện này ra.
Đây là giới tu hành. Mỗi người có cơ duyên của riêng mình. Khôngbiết tên kia dùng thủ đoạn gì mà có thể chém chết nhiều sinh linh khủng bố như thế. Nếu không, Vương Lương cũng không có khả năng sống sót trở ra.
Lúc này, Sở Mặc đã cách di tích rất xa, đi thẳng tới Phật môn.
Khi vào một tòa thành, hắn nghe được chuyện chỗ di tích của U Minh Cổ giáo.
- Lần này U Minh Cổ giáo ngã đau nha. Chính bọn họ đi thăm dò di tích, thương vong thảm trọng, không thể không triệu tập tán tu đi vào. Kết quả bị một người tên là Vương Lương đến từ Độc Cô Sơn chơi mộtvố. Vương Lương tìm được một lò luyện đan trong di tích. Lò này rất cường đại, dùng để hộ thân. Tu sĩ Đại thừa kỳ đỉnh cao cũng không làm gì được nó. U Minh Cổ giáo chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Lương trốn mất, xem ra đã phải chịu thiệt lớn rồi.
- Nếu biết người kia là người của Độc Cô Sơn, U Minh Cổ giáo thể nào chả tìm tới cửa.
- Tìm đến làm gì? Nếu ngươi là Vương Lương, ngươi có về Độc Cô Sơn nữa không?
- Tiểu tăng Hư Độ, xin chào thí chủ.
Sở Mặc gật đầu đáp lễ:
- Tại hạ là Sở Tiểu Hắc.
Hòa thượng trẻ cười khẽ, nói:
- Tên gọi chỉ là một cách xưng hô, cũng không sao hết. Thí chủ tới đây có chuyện gì vậy?
- Ồ, không có việc thì không thể tới nơi này sao?
- Ha ha, thí chủ hiểu lầm, tiểu tăng không có ý đó. Hòa thượng trẻ vẫn cười, đôi mắt dịu dàng lại lóe lên chút sắc bén:
- Chẳng qua tiểu tăng thấy thí chủ có tâm sự. Nơi đây là Phật môn, trừ khi vì người đã khuất, nếu vì người sống thì chẳng ai đến chỗ này làm gì.
Sắc mặt Sở Mặc bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng kinh hãi. Hắn không nghĩ hòa thượng này lại cơ trí như vậy. Nhưng Sở Mặc lại cảm thấy không thoải mái, hình như hòa thượng này không thích hắn.
Cảm giác giống như thấy người cũng tài giỏi, đẹp đẽ như mình, theo bản năng mà ghét thôi chứ chẳng vì gì hết.
- Nghe nói đệ tử Phật môn lục căn thanh tịnh. Sao ta nghe tiểu sư phụ có ý gì đó nhỉ?
Sở Mặc nhướng mày nhìn hòa thượng. Lần đầu tiên hắn phản kích.