Thí Thiên Đao

Chương 1116 : Tụng kinh

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Một tiểu hòa thượng như Hư Độ tụng kinh đã khiến Sở Mặc khó chịu. Không biết tình cảnh toàn bộ tượng Phật lớn kia đều tụng kinh sẽ thế nào?



- Trong mắt người đời, Phật môn rất thần bí.



Lão hòa thượng lấy một bình nước, rót cho Sở Mặc một ly trà, nói chầm chậm:



- Cũng hiểu lầm Phật môn rất nhiều.



Sở Mặc nhận trà, ngửi một cái, thấy có mùi hương thơm ngát, thấm đến tận tim gan, cười khen:



- Trà ngon!



- Chỉ là một loại trà bình thường ở núi thôi. Do hoàn cảnh sinh trưởng nên có hương vị đặc biệt hơn.



Lão hòa thượng nói một cách thản nhiên.



Sở Mặc khẽ nhấp một ngụm, đột nhiên có cảm giác chua xót. Hắn hơi nhắm mắt, lại uống thêm một chút. Sau một lúc mới mở mắt hỏi:



- Nếu ngài biết có hiểu lầm, sao không giải thích một chút?



Lão hòa thượng lắc đầu:



- Cần giải thích sao?



- Không cần ư?



Sở Mặc hỏi lại.



- Lúc trước thí chủ cũng nghe người ta nói nhưng không phải vẫn cứ đến đây sao?



Lão hòa thượng cười cười.



- …



Sở Mặc câm nín. Khóe miệng co quắp, lại nói:



- Ta có nguyên nhân đặc biệt thôi.



- Phàm là những người đến đây đều có nguyên nhân riêng.




Lão hòa thượng nhướng mày, mở mắt ra, nhìn Sở Mặc nói:



- Nhân quả tới rồi. Tiểu hữu không ngại cùng đi đối mặt với ta một chút thôi.



- Nhân quả nào ạ?



Sở Mặc hơi nhíu mày.



Lão hòa thượng lại cười khẽ:



- Chuyện này không đơn giản. Ngươi tới đây là đã tạo nên một nhân quả lớn rồi. Cũng không sao, lão nạp có thể giúp ngươi một chút.



Sở Mặc hơi nghi ngờ, nhìn lão hòa thượng hỏi:



- Không biết pháp danh của đại sư là gì? Hơn nữa, ta với ngài không quen biết nhau, vì sao đại sư phải giúp ta vậy? Không phải ngài muốn độ hóa ta vào Phật môn chứ? Lão hòa thượng không nhịn được cười rộ lên:



- Tuy rằng Phật môn phổ độ chúng sinh nhưng chắc ngươi không biết Phật môn còn một câu nói: làm gì cũng đều cần hữu duyên, nếu đã vô duyên thì đừng cưỡng cầu. Lão tăng không có pháp danh. Pháp danh chỉ là một xưng hô mà thôi. Lão tăng không có chấp niệm, cũng không cần danh hiệu làm gì.



Lão hòa thượng không nói lý do ngài giúp Sở Mặc, Sở Mặc cũng không hỏi lại nữa. Vì Sở Mặc cảm giác, lão hòa thượng thật sự không có ác ý với mình.



- Đúng rồi đại sư, ở đây có pháp sư nào tên là Thông Tuệ không ạ? Sở Mặc chợt nhớ tới lời nhờ vả của lão tu sĩ, mở miệng hỏi.



Lão hòa thượng nghĩ một chút, gật đầu nói:



- Chỗ chúng ta có một nữ tu sĩ. Năm đó nàng tự nguyện gia nhập. Ta thấy duyên trần của nàng chưa hết nên cự tuyệt. Nàng vẫn ở lại đây, đi theo tu hành. Có chuyện gì vậy? Trần duyên của nàng tìm đến đây rồi sao?



Sở Mặc gật đầu, kể lại lời của lão tu sĩ. Lão hòa thượng thở dài, gật đầu nói:



- Ta đã nói cho nàng rồi. Còn chuyện nàng lựa chọn thế nào thì tùy nàng thôi.



- Đúng là tùy duyên ư?



Sở Mặc không nghĩ lão hòa thượng lại sảng khoái như thế, không nhịn được lẩm bẩm.



Lão hòa thượng cười:



- Thế nhân có câu: thà rằng hủy mười tòa miếu cũng không phá một mối lương duyên. Nhân duyên do trời định, cũng có thể do nhân quả kiếp trước mà thành duyên ở kiếp này. Lão nạp không phải người cổ hủ, nếu có thể thì sao lại không tác thành cho người ta chứ?