Thí Thiên Đao
Chương 1128 : Cảm giác khác thường
Ngày đăng: 04:36 19/04/20
Sở Mặc không biết bên trong túi trữ vật đó đựng cái gì, nhưng thoạt nhìn có vẻ không kém. Nhíu nhíu mày, đang định nói, thì Lâm Vũ đã quay mặt lại nháy mắt ra hiệu với hắn.
Gã trung niên nhận túi trữ vật một cách tự nhiên vô cùng, cũng không nhìn bên trong có thứ gì, cất đi luôn, nét mặt hơi hơi dịu lại, thản nhiên nói với Sở Mặc:
- Tiểu tử, học tập bạn của ngươi đi, xem mặt mũi ngươi cũng sáng sủa, mà sao cư xử kém cỏi như vậy chứ?
Lâm Vũ cười ha hả giàn hòa:
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, coi như tiền bối nể mặt ta đừng chấp nhặt với hắn.
- Được rồi, hai bản Cửu Tự Chân Ngôn, năm nghìn viên tiên tinh cực phẩm.
Gã trung niên hừ hừ hai lỗ mũi, nói với Lâm Vũ.
Lâm Vũ lập tức ngẩn ra, nói:
- Tiền bối, không phải… không phải là một bản giá một ngàn viên sao?
- Bản của ngươi một ngàn viên, của thằng nhóc kia… bốn ngàn viên!
Gã trung niên cười lạnh nói:
- Chẳng hiểu biết phép tắc gì cả, ta không chấp nhặt với hắn đã là tử tế lắm rồi, còn định đòi dùng một ngàn viên tiên tinh cực phẩm mua Cửu Tự Chân Ngôn sao? Đúng là nằm mơ!
- Nhưng… chúng ta không có nhiều tiền như vậy.
Vẻ mặt Lâm Vũ lập tức khó xử muôn phần.
- Thế ngươi có bao nhiêu?
Sâu trong con ngươi của gã trung niên thoáng qua vài tia gian trá.
- Ta, ta chỉ có ba ngàn…
- Thôi thôi, cứ vậy đi, nể mặt ngươi đấy!
- Ối giời, anh của ta ơi…
Lâm Vũ sợ tới mức nhảy bắn lên như mèo bị dẫm phải đuôi, nhìn khắp chung quanh một vòng, sau đó mới lấy tay vỗ vỗ ngực nói:
- Đại ca, coi như lão đệ xin ngươi, về sau đừng có dọa ta như vậy nữa. Thực sự sẽ hù chết người đấy!
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Được, ta sẽ không nói như vậy nữa, rồi nói cho ta nghe xem, ở đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lâm Vũ kéo Sở Mặc ngồi xuống quảng trường, giờ đang ban trưa, quảng trường lát đá được ánh mặt trời hâm nóng ấm áp vô cùng, ngồi rất dễ chịu.
Lâm Vũ nói:
- Không ai biết lai lịch của Đạo môn này, có người nói rằng chưởng môn của nó là truyền nhân một phái cực kỳ cổ xưa, có thuật thần thông cao cấp nhất!
Nói xong, giơ giơ hai cuộn thẻ ngọc trong tay lên, ném cho Sở Mặc một cuộn:
- Chính là bí kíp có tên Cửu Tự Chân Ngôn này!
- Hai trăm năm trước, chưởng môn của Đạo môn đã xây dựng môn phái ở đây. Nhưng khi đó, nơi này còn khuya mới huy hoàng như bây giờ. Còn lụn bại vô cùng cơ! Chỉ có vài tòa đạo quan nho nhỏ, đến bóng người cũng chẳng thấy.
Lâm Vũ nói.
Trong lòng Sở Mặc âm thầm gật gù, tự nhủ phải vậy mới bình thường chứ.
- Rồi sau đó thì sao?
Sở Mặc hỏi, hắn muốn biết chưởng môn của Đạo môn này, rốt cuộc là ai, tại sao lại phải buôn bán Cửu Tự Chân Ngôn bừa bãi như vậy? Hắnvừa dùng thần thức nhìn lướt qua cuộn thẻ ngọc trong tay, quả thực giống y xì đúc Cửu Tự Chân Ngôn mà hắn có!
Nói cách khác, môn phái này đang buôn bán bừa phứa thánh thuật… như bán rau cải trắng!
Đây đúng là không còn thiên lý mà!
- Sau lại, tám môn đồ của y bắt đầu thu nạp đệ tử rộng rãi khắp chốn. Nhưng ban đầu cũng chẳng mấy ai đi tin bọn họ cả, cảm thấy đây đúng là phường hát rong.