Thí Thiên Đao

Chương 1133 : Phong ấn tinh trận

Ngày đăng: 04:36 19/04/20


Đại đa số những người trên quảng trường, đều bị ném văng ra ngoài ngay nháy mắt tinh trận dâng lên. Trong đó, bao gồm cả Lâm Vũ bị Sở Mặc quẳng ra ngoài lúc trước.



Y đứng phía rìa ngoài cùng, tận mắt nhìn cảnh tượng như ngày tận thế này, trên mặt khắc chữ “ngơ” to tướng. Đến giờ vẫn chưa thể sắp xếp hình dung ra nổi chuyện gì đang xảy ra, vì sao đang êm đẹp lại phát sinh việc như vậy?



Nếu như nói đây là do Sở đại ca cố tình đến gây sự, thì người của Đạo môn cũng phối hợp tốt quá đi chứ? Lâm Vũ vẫn đang liên tục lùi về phía sau, bởi vì áp lực trong vùng đất đó khiến y tức ngực đến không thở nổi.



Người may mắn như Lâm Vũ cũng không thiếu, vẻ mặt họ lúc này chẳng khác là bao so với Lâm Vũ. Hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra.



Vì sao, đang yên đang lành… lại thành ra thế này?



Cho tới khi cửa núi tráng lệ kia sập xuống, mới có người ý thức được đang có chuyện gì diễn ra, không nhịn nổi thê thiết hô lên:



- Xong rồi… Đạo môn bị hủy rồi! Về sau chúng ta còn cách nàonữa đây!



- Đúng vậy… ta nộp bao nhiêu tiền, mới tu luyện được hai năm…



- Hai năm là lâu lắm rồi được không? Ta mới luyện có nửa năm đây này!



Lâm Vũ đứng một bên, vẻ mặt vô cùng quái dị, y rất muốn chen vào một câu:



- Ta còn có một ngày! Lại còn là giá vượt mức thị trường nữa!



Gã mập mạp trung niên giờ đã sợ tới hoàn toàn choáng váng rồi, yrất muốn chạy trốn mất dạng như Đồng Thiết Cương, nhưng vẫn luôn bị khống chế bởi một luồng ý thức: Ai trốn cũng được, ngươi thì không!




Cuối cũng cũng hoàn toàn phong ấn được tinh trận. Sự rung động và tán thưởng trong lòng… vẫn chưa hề tán đi. Sở Mặc vốn không định phá hủy tinh trận đi, dẫn sức mạnh phong thủy ra cũng là hành động bất đắc dĩ, buộc phải làm mà thôi. Nhưng không ngờ tinh trận này, lại mạnh đến vậy!



Bị sức mạnh khủng khiếp của linh mạch tấn công lâu như thế mà vẫn không để lộ ra bất cứ khe hở nào! Mặc dù cuối cùng vẫn bị phong ấn, nhưng Sở Mặc cảm thấy không phải là nó thua, mà chỉ vì năng lực tính toán của nó xảy ra chút vấn đề mà thôi!



Bởi vì ban đầu, tinh trận này vốn được thiết kế ra chỉ dùng để kết nối những thế giới xa xôi lại với nhau, chứ không phải vì chiến tranh, nênnó không được ban cho nhiều năng lực. Do vậy, khi gặp phải tình huống có tính hủy diệt, nó làm được thế này đã là tốt lắm rồi.



Cuối cùng khi sụp đổ, hẳn cũng chỉ là một dạng tự bảo vệ.



Cho nên để mà nói Sở Mặc dùng Cửu Tự Chân Ngôn phong ấn tinh trận này, không bằng nói tinh trận tự phong ấn bản thân thì càng chính xác hơn.



Rốt cục sau khi xong xuôi hết thảy, Sở Mặc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hiện giờ dấu vết mà kẻ khác can thiệp vào tình trận cũng đã đều bị hắn xóa đi, về sau cũng không ai lợi dụng được sức mạnh vô biên của tinh trận để khiến bản thân nhanh chóng tăng thực lực rồi. Tinh trận đã phong ấn, muốn gỡ bỏ nó, thì phải cần có số tài nguyên vốn dĩ Tiên Giới không thể cung cấp nổi. Cho dù thông qua Huyễn Thần Giới, bọn họ cũng không đổi được số tài nguyên này!



Có thể nói, Đạo môn giả tạo dùng tinh trận lừa tiền, coi như sụp đổ hoàn toàn rồi.



Sở Mặc cũng chẳng thèm để ý tới việc có thêm một kẻ thù như vậy. Cho dù được quay lại một lần, hắn cũng sẽ khiến Đạo môn giả này điênđảo như cũ.



Về phần cuộc đời số phận của rất nhiều tu sĩ bị thay đổi, Sở Mặc cũng chỉ đành bất lực.



Không phải con đường tu luyện đều thích hợp với tất cả mọi người, thứ như lối tắt dù có tốt, nhưng vĩnh viễn sẽ luôn có tai họa ngầm.



Sở Mặc mang theo gã trung niên mập mạp bay thẳng tới chỗ Lâm Vũ.