Thí Thiên Đao
Chương 1152 : Trốn
Ngày đăng: 04:37 19/04/20
- Bắt Sở Mặc lại! Giết hắn!
Độc Cô Ý rống lên giận dữ.
- Không được giết, phải bắt sống cho ta!
Phùng Ngọc rít gào.
Độc Cô Ý hơi ngẩn ra.
Phục Ngọc ở phía bên kia nói:
- Con đàn bà kia…mặc cho các ngươi giết, nhưng Sở Mặc… thì phải bắt sống!
Những người ở đây không ai hiểu rõ giá trị của Sở Mặc, hơn thiên tài có huyết mạch tiến được vào Huyễn Thần Giới như Phục Ngọc… y như thể đã nhìn thấy một núi của cải đang hiện ra trước mắt vậy! Bất kể thế nào, nhất định phải bắt sống kẻ này, không được để cho thoát!
Độc Cô Ý do dự một chút, sau đó gật gật đầu, hạ giọng nói:
- Ngọc thiếu gia, vậy chúng ta cũng nên cùng sát cánh mà chiến đấu chứ?
Trong lòng Phục Ngọc mắng một câu cáo già, nói:
- Chuyện lúc trước, bỏ qua! Chỉ cần bắt được tên Sở Mặc này, về sau Độc Cô Sơn các ngươi… do Phục Ngọc ta che chở!
Độc Cô Ý chính là đang đợi những lời này, đương nhiên y cũng rõràng giá trị của Sở Mặc. Nhưng có Phục gia ở đây, thì đâu đến lượt Độc Cô Sơn bọn y? Cho nên không bằng nhân cơ hội này bợ đỡ Phục gia. Với Độc Cô Sơn mà nói… đây chính là một tấm dựa vô cùng vững chắc!
Sở Mặc phải ôm một người mà tốc độ chẳng hề bị ảnh hưởng, toàn thân lưu loát như mây bay nước chảy, mỗi bước chân đi xa ngàn dặm!
Trong lòng hắn thì lại không được bình tình như thế, ôm Kỳ Tiêu Vũ như đang ôm báu vật quý giá nhất trên đời này. Kỳ Tiêu Vũ được ôm cũng yên lặng vô cùng, tựa vào lồng ngực Sở Mặc, như đang ngủ say.
- Về sau không cho ngươi đi làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, hiểu chưa?
Sở Mặc nhẹ giọng dạy bảo.
- Nhưng Hắc Ám Thánh Khí cần được cung cấp số lượng lớn tinh khí để nuôi dưỡng.
Một giọng nói yếu ớt từ vòng tay Sở Mặc truyền ra.
- Mẹ nó!
Tròng mắt Phục Ngọc đỏ au, đầu óc như giận muốn phát điên, rít gào nói:
- Tên khốn kiếp Phục Phong ngươi! Ta sẽ không để ngươi được yên đâu! Liên hệ với người của ta trong gia tộc, triển khai đuổi giết Sở Mặc…Lập tức, lập tức! Mau! Mau! Mau!
Tuy Sở Mặc cách rất xa họ về phía trước, nhưng cũng nghe hết đại khái những gì mà họ nói, liền lẩm bẩm:
- Gã Phục Phong này… xem ra thực sự muốn đi theo ta rồi.
Lệnh của con trai trưởng rốt cuộc là thứ gì, Sở Mặc cũng không rõràng cho lắm, nhưng có thể cảm giác được nó rất quan trọng. Nhất là cả đời chỉ được dùng lệnh này một lần. Phục Ngọc cố hết sức muốn bắt hắn, mà Phục Phong… lại một lòng phải bảo vệ hắn.
Phục gia…
Trong con ngươi của Sở Mặc thoáng hiện lên vẻ hung ác, như điềm báo của một con thú bị vây sắp nổi giận.
Lúc này, bảng tin ở trên người Sở Mặc bỗng phát ra âm thanh.
Sở Mặc nhận lấy. Bên trong truyền ra giọng nói lo lắng của Tư Đồ Đồ:
- Sở Mặc, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Đều tại chúng ta, không ngờ tên khốn kiếp Phục Ngọc kia lại có mặt ở đó, ngươi yên tâm, hiện tại lập tức chạy theo hướng chính Nam, chúng ta tiếp ứng ngươi tại đó. Phục Phong cũng đã bắt đầu điều động toàn bộ lực lượng thân tín của mình, ngươi cứ việc đi, những chuyện còn lại, giao cho chúng ta lo!
Sở Mặc im lặng một lúc, hạ giọng nói:
- Tư Đồ Đồ, cảm ơn ngươi!
- Cảm ơn cái gì, ta chính là tiểu nha hoàn của ngươi… nếu hôm nay ngươi cùng chủ mẫu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta cũngkhông cần sống tiếp nữa.
Tư Đồ Đồ nói vô cùng kiên định:
- Ta cũng đã bắt đầu điều động người ngựa nhà Tư Mã, nhưng người mà ta có thể tin tưởng cũng không nhiều. Nhớ kỹ, nếu có ai ngăn đón ngươi, cứ thẳng tay với họ! Mặc kệ đó là người nhà họ Tư Mã hay họ Phục! Bởi vì người của chúng ta, sẽ không ngăn ngươi lại!
Sở Mặc gật gật đầu, trầm giọng nói:
- Tư Đồ Đồ, ta sẽ nhớ kỹ ân tình này của ngươi, cái gì mà nha hoàn với không nha hoàn, không cần phải như vậy.