Thí Thiên Đao
Chương 118 : Châu Mục công tử (2)
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Nhưng tiếp theo, Hứa Phù Phù lại nói:
- Nhưng công tử của Châu Mục… là cái gì?
Trương Thanh Ngọc nhất thời sắc mặt đại biến.
Hứa Phù Phù móc móc lỗ tai, thản nhiên nói:
- Đây là Viêm Hoàng Thành! Không phải Thanh Châu! Muốn ở đây gây sự hay là thôi đi. Chủ của ngươi còn gắn cái đuôi làm người, ở trong nhà làm con rùa đen rút đầu không dám ra ngoài, ngươi chạy ra ngoài đắc chí nhiệt tình làm gì?
- Ngươi… ngươi dựa vào cái gì nói ta như vậy? Trương Thanh Ngọc rất muốn tát người thiếu niên đứng trên đài cao té xuống, nhưng trong lòng đắn đo một chút, không dám.
Thân phận của gã thiếu niên này lợi hại hơn vị công tử Châu Mục rất nhiều. Nếu gã thật làm như vậy, đừng nói cha gã, cho dù Hạ Kinh sợ là cũng không bảo vệ được gã, cũng sẽ không bảo vệ gã.
- Tặng ngươi ba chữ. Hứa Phù Phù quang mang lạnh lẽo nhìn Trương Thanh Ngọc:
- Cút!
- Ngươi mới nói một chữ. Sở Mặc nhắc nhở.
- Ồ, còn hai chữ nữa à? Khóe miệng Hứa Phù Phù rút lên:
- Ta học toán không giỏi, thứ lỗi. Vậy thì bổ sung thêm hai chữ nữa là được rồi.
- Ra ngoài.
Một tiếng quát chói tai.
Không ngờ làm cơ thể của Trương Thanh Ngọc khẽ run rẩy.
Hứa Phù Phù không khỏi có chút thất vọng, lắc đầu, xoay đầu nói với Sở Mặc:
- Thật không thú vị… tiểu ca thấy rồi? Cái thứ này cũng chạy đến học người ta gây sự, ây.. thật không đủ mất mặt lão tử ngươi.
Khuôn mặt Trương Thanh Ngọc đỏ ửng, nhiệt huyết xông lên, tức giận quát Sở Mặc:
- Sở công tử… Sở công tử. Ta sai rồi, ta không muốn giết ngươi! Hu hu… ta muốn giáo huấn ngươi cho… Hạ Kiệt xả giận, thật chưa từng nghĩ qua phải giết ngươi… Đừng giết ta, đừng giết ta, cầu xin ngươi, xin đừng giết ta! Cơ thể của Trương Thanh Ngọc treo bên ngoài, cứt đái thuận theo áo quần hoa gấm chảy xuống, mùi hôi thối ngút trời.
Người phía dưới liền tản ra xa tránh, thật là vô cùng mất mặt.
- Ngươi không muốn giết ta? Đám thủ hạ này của ngươi tại sao muốn giết ta? Sở Mặc lạnh lùng nhìn vẻ mặt sợ không còn giọt máu của Trương Thanh Ngọc, đầy mặt chán ghét.
- Bọn họ… bọn họ không phải là người của ta…
- Bọn họ là thủ hạ của Hạ Kiệt… đều là người của Thân Vương Phủ! Không liên quan với ta!
Diệu Nhất Nương ở phía sau Sở Mặc vốn có chút lo lắng chuyện này làm lớn một chút, nghe xong lời này hoàn toàn nhẹ nhõm. Khinh thường cười, nhẹ giọng nói:
- Thật là trò chơi của đứa không có não.
Hứa Phù Phù cũng không nhịn được cười nói:
- Đúng vậy, chính là.. thật ngu xuẩn
Chát
Sở Mặc dùng cánh tay phải vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tát Trương Thanh Sơn một tát tay. Thử thử, cảm thấy tay phải mình còn có chút mơ hồ đau, cười lạnh nói:
- Ngươi nói ta tin sao? Đúng vậy, ta là có ân oán với Hạ Kiệt, nhưng ngươi rõ ràng đang vu oan cho y. Sở Mặc ta ân oán phân minh, cho dù ta có thù với Hạ Kiệt, nhưng cũng không tha cho hình vi vô sỉ của ngươi!
Đám người vây xem phía dưới không kìm được ồn ào khen ngợi.
- Sở công làm rất tốt! Không hổ là cháu của tướng quân đại lão gia, ân oán phân minh!
- Sở công tử là thị phi phân minh, quả nhiên là con cháu nhà tướng!
- Phân biện cho kẻ thù của mình. Tấm lòng này… làm người ta khâm phục!
- Mẹ nó… Tiểu Hắc ca từ khi nào trở nên không biết xấu hổ như vậy? Hứa Phù Phù đầy mặt khiếp sợ nhìn Sở Mặc đang đứng bên cửa sổ.