Thí Thiên Đao

Chương 1186 : Đại Hoàn Đan (1)

Ngày đăng: 04:37 19/04/20


Hắn biết đây không phải Kỳ Tiêu Vũ! Thân thể của Kỳ Tiêu Vũ đã bị linh hồn này chiếm cứ, bị áp chế rồi!



- Đồ kiến hôi… ngươi muốn làm cái gì?



Âm thanh lạnh như băng phát ra từ trong miệng Kỳ Tiêu Vũ, sau đó lại đưa tay ra, một đạo hắc khí liền bắn về phía Sở Mặc.



Lúc này cánh tay của Kỳ Tiêu Vũ lại run rẩy nhưng biên độ lại vô cùng nhỏ, hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới một kích này.



Âm thanh lạnh như băng phát ra từ trong miệng Kỳ Tiêu Vũ:



- Đừng cố sức tức giận, cảnh giới của ngươi kém ta rất xa! Nếu không phải là vì Thất Khiếu Tâm của ngươi hao phí một ít thời gian, sợ rằng ngay lúc người lựa chọn mở ra Thánh Khí Hắc Ám… ngươi đã chết rồi!



Đối mặt với một kích này, Sở Mặc căn bản tránh cũng không thể tránh. Loại công kích này đã vượt qua cảnh giới Tiên giới, tuy rằng cường độ công kích cũng không siêu việt như tu sĩ Phi Thăng kỳ, nhưng trình độ linh hoạt, sắc bén và loại uy áp thật lớn này, Sở Mặc căn bản không thể né tránh!



Keng!



Thí Thiên kêu keng!



Che ở phía trước Sở Mặc!



Ầm!



Đạo hắc khí đánh mạnh vào phía trên Thí Thiên.



Ầm!



Phát ra một tiếng nổ, sau đó một cỗ sóng khí mạnh mẽ nháy mắt đánh bay Sở Mặc.



Sở Mặc đã trọng thương không chịu nổi trực tiếp bị ném bay ra ngoài với tốc độ cao, không ngừng bốc lên trong hư không.



- Không!



Một đao thanh âm thê lương phát ra từ trong miệng Kỳ Tiêu Vũ, đó là thanh âm của Kỳ Tiêu Vũ:



- Không được thương tổn hắn!



- Hắn phải chết! Hắc sẽ là Tâm ma của ngươi! Một ngày hắn chưa chết, ngươi liền không thể tiếp nhận vận mệnh giáng lâm! Ngươi… mới là kẻ mạnh nhất dưới mảnh sao trời này!



Âm thanh lạnh như băng lại lần nữa phát ra, hắc khí quấn quanh Kỳ Tiêu Vũ vèo một cái xông tới trước mặt Sở Mặc, hung hăng chụp về phía hắn.



Thí Thiên lại chắn ngang trước người Sở Mặc, đồng thời Hỗn Độn Hồng Lô ông một tiếng bay tới đỉnh đầu của Sở Mặc, rủ xuống nghìn vạn đạo hỗn độn khí bảo hộ thân thể Sở Mặc ở giữa.



Thương Khung Thần Giám trực tiếp bay ra, bốn bánh huyết nguyệt phía trên cùng bộc phát ra hào quang rực rỡ, bắn về phía Kỳ Tiêu Vũ bên trong hắc khí.



Mảnh thiên không trực tiếp sụp đổ.


- Tiểu Vũ đâu rồi?



Trong con ngươi mờ mịt của Sở Mặc dường như nhiều thêm vài tia thần thái, hắn lẩm bẩm nói:



- Tiểu Vũ đâu rồi?



Vù!



Vù! Trên bầu trời phương xa bắt đầu xuất hiện từng bóng dáng. Chỉ là bọn họ đều đang đứng ở chân trời rất xa, cách đây mấy trăm vạn dặm. Ngưng mắt nhìn đến mảnh trời mênh mông trên thảo nguyên cũng không có đi đến.



- Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Sao lại giống như vừa trải qua một trận ác chiến vậy?



- Dựa theo dự đoán thì ma đầu Sở Mặc cùng với yêu nữ kia… dường như đang ở nơi này.



- Chẳng lẽ giữa bọn họ đã xảy ra nội chiến? Đồng quy vu tận rồi? Có người ác ý đoán.



- Điều đó là không có khả năng!



Càng ngày càng có nhiều người tụ tập lại nơi chân trời, sao đó có người thi triển thần thông nhìn về hướng này.



Hí!



Người này sau khi thi triển thần thông lập tức phát ra một tiếng kêu đau. Hai tay y che lấy con mắt, hai dòng máu chảy xuống từ khóe mắt của y. Sau đó, y lấy tay ra lập tức phát ra một tiếng kêu sợ hãi.



- Mắt của ta… Mắt của ta không còn nhìn thấy gì nữa!



Trời ạ!



Những người khác đều là vẻ mặt vô cùng hoảng sợ… Y chính là một trong những tu sĩ tiền bối Phi Thăng Kỳ của Gia Cát gia ở Tiên giới. Tuy rằng không quá nổi danh nhưng quả thực cũng là một nhân vật đáng sợ. Tu luyện một môn thần thông chính là thông thiên nhãn, có thể xem được quá khứ tương lai.



Y vừa mới thi triển thông thiên nhãn chủ yếu là muốn nhìn xem nơinày rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không nghĩ rằng bởi vậy mà đôi mắt của y… bị phế bỏ!



Tuy rằng một tu sĩ chân chính là dựa vào thần thức. Nhưng mà không ai nguyện ý để cặp mắt của mình bị mù!



Hơn nữa ai cũng biết, đây là một loại tổn thương khủng khiếp. Có thể khôi phục được hay không… đều không biết được!



Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, đứng ở nơi đó lưỡng lự không muốn tiến đến. Lúc này, một vị nam tử trung niên bộ dáng văn sĩ bước ra, trong con ngươi lóe ra tia sáng. Nhìn về bên kia, sau đó nói với một người bên cạnh:



- Ngươi…đi nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



- A… gia chủ… ta…ta đi sao?



Người này khoảng chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, nghe thấy y phải qua bên đó xem xét, vẻ mặt ngay lập tức sợ hãi vô cùng.



- Ừ!



Trung niên văn sĩ lạnh lùng nhìn y:



- Ngươi không muốn đi à?



- Thuộc hạ lập tức đi!



Thanh niên kia lập tức cúi đầu đáp.



Sau đó y cắn răng, trực tiếp bay về hướng kia.



Dựa vào việc vận ngừng vận hành tâm pháp, rốt cục Sở Mặc cũng cảm giác mình có được một chút khí lực. Hắn run rẩy hai tay mở ra Thương Khung Thần Giám, lấy ra một bình ngọc nhỏ.