Thí Thiên Đao

Chương 1209 : Đến như mưa rào

Ngày đăng: 04:37 19/04/20


Choang!



Lạc Vũ Phu không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu bản thân đụng độ nảy lửa với đối phương như vậy rồi.



Người trước mắt, là kẻ mạnh mà y ít gặp trong cả đời này!



Hơn nữa, thủ pháp dùng đao của đối phương quả thực cao minh hơn y gấp bội.



Trong tay chỉ nắm một binh khí thua xa đoạn đao gãy của mình, ấyvậy mà suốt hơn mười ngày vẫn có thể duy trì vũ khí toàn vẹn không hao tổn gì!



Nhưng Lạc Vũ Phu cũng chẳng có tí xíu ý định bỏ cuộc nào hết, ý chí chiến đấu vẫn ngập tràn trong mắt y, giờ trong đầu y… cũng chỉ có người này. Giết gã, nhiệm vụ của mình mới coi như hoàn thành.



Biểu cảm trên mặt Ma Quân, cũng vô cùng nghiêm túc.



Y không tự cao tự đại, ngông cuồng đến mức cho rằng bản thân là đệ nhất cao thủ trên Tiên Giới. Nhưng nói ra, nhìn khắp Tiên Giới này, đối thủ có thể đánh với y lâu như vậy thực sự chẳng có mấy. Không ngờ tusĩ già cả nhà họ Lạc, nhìn bề ngoài trông cực bình thường này, lại có thể chiến đấu với y lâu tới vậy!



Thông thường, các cuộc chiến đấu giữa tu sĩ đều kết thúc rất nhanh chóng. Có thể là thời gian một nén nhang, hoặc chỉ đủ để uống hết ly trà. Cho dù có dài… cũng ít khi vượt quá một canh giờ. Cuộc chiến đánh một trận liền hơn mười ngày như thế này, thực sự rất là hãn hữu.



Cho dù tu sĩ già này không ỷ vào lợi thế của đoạn đao gãy trong tay, y tuyệt đối cũng là một kẻ địch mạnh.



- Ngươi là một đối thủ đáng để tôn trọng. Đánh mãi, đánh mãi, đột nhiên tu sĩ già buông ra một câu. Mà đây, lại là câu nói đầu tiên kể từ hơn mười ngày y chiến đấu với Ma Quân này.



Đầu tiên, Ma Quân hơi ngẩn ra, rồi lập tức nói:



- Ngươi cũng vậy.



- Nếu… không có thanh đao này, ta nghĩ ta chẳng phải là đối thủ của ngươi, trận chiến có lẽ đã sớm kết thúc rồi.



Tu sĩ già nói.



- Nói vậy chẳng có ý nghĩa gì cả, binh khí cũng là một loại thựclực mà.



Ma Quân nói.



- Đúng vậy.




- Hóa ra là như vậy…- Phập!



Đao nhọn trong tay Ma Quân, đã xuyên thủng lồng ngực của Lạc Vũ Phu.



Cơn đau mãnh liệt khiến Lạc Vũ Phu hơi hơi tỉnh táo trở lại, y cúi đầu thoáng nhìn qua cây đao đang cắm trên ngực, rồi ngẩng đầu quét ánh nhìn về phía Ma Quân:



- Vì sao… Không giết ta?



Ma Quân nhìn y thật chăm chú, sau đó, liếc cây đao trên bầu trời, gương mặt vẫn khó đăm đăm đột nhiên nở ra nụ cười nhàn nhạt:



- Chẳng vì sao cả, chỉ là không muốn giết ngươi!



Đang nói chuyện, Ma Quân bỗng giơ tay vẫy vẫy cây đao trên bầu trời.



Cảnh tượng khiến người ta như bị sét đánh đã diễn ra, thanh đao hợp nhất với đoạn đao gãy của Lạc Vũ Phu… không ngờ lại bay thẳng một mạch về phía Ma Quân.



Sau đó, bị Ma Quân nắm ở trong tay.



- Đây là có chuyện gì vậy?



- Xảy ra chuyện gì thế? Thanh đao gãy kia… không là của Lạc Vũ Phu sao? Chẳng phải đã triển khai một chiêu đòi mạng rồi còn gì?



- Thanh đao bay từ trên trời xuống là thế nào vậy? Nó nuốt đoạn đao gãy của Lạc Vũ Phu? Còn bị Ma Quân gọi về? Trời ạ… Không phải ta hoa mắt rồi chứ?



Hết thảy mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, người bốn phía đều trợn tròn cả mắt.



Ngoại trừ chính bản thân Ma Quân. Ma Quân thu đao của mình lại, sau đó khẽ vuốt thân đao kia, hạ giọng nói:



- Nó không tới được, nên cho ngươi tới, phải không?



Vù!



Đao trong tay Ma Quân phát ra tiếng gió vù vù.