Thí Thiên Đao
Chương 1245 : Con rối
Ngày đăng: 04:38 19/04/20
Đúng lúc này bên ngoài vang lên những thanh âm ồn ào.
Nghe thì dường như có người đang đánh nhau
Những người ở đây lập tức lạnh mặt.
Trong con ngươi của Hoắc Vũ hiện ra tia sáng lạnh:
- Có người gây rối? Vừa đúng lúc cho chúng biết một chút, Phiêu Diêu Cung... không phải ai cũng có thể ức hiếp được.
Mấy người khác cũng tức giận gật đầu, đứng dậy cả.
Còn chưa thật sự gia nhập mà đã dồn tâm huyết như thế rồi.
Cảnh tượng này trong mắt của Dương Hiên, Lý Trung Nguyên vàtông chủ Đan Tông lại là một trận thổn thức.
Sau đó, mọi người đi ra ngoài cửa. Sở Mặc liếc mắt một cái đã thấy trên bầu trời phía xa, sư phụ Ma Quân đang chiến đấu kịch liệt với một người.
Trong con ngươi của Sở Mặc chợt xuất hiện ánh sáng lạnh như băng. Hắn bất động thanh sắc nhìn, sau đó đi từng bước một lên phía bầu trời trên cao.
Hắn vừa động, những nhân vật lớn bên cạnh tất cả đều theo kịp, giống như sao vây quanh trăng, vây hắn ở bên trong cùng nhau đi lênbầu trời. Rất nhiều người nhìn thấy, vẻ mặt đều đang nghĩ cái gì đó.
Keng!
Trường đao phong cách cổ xưa trong tay Ma Quân đập vào vũ khí của đối phương, phát ra một tiếng nổ chói tai.
Thân hình của Ma Quân không ngờ lại lui về phía sau bảy, tám bước. Chỉ có điều người đối diện mặc áo giáp lui về phía sau cả mấy trăm trượng.
Ít nhất là khí tức của Đại La Kim Tiên!
Nhưng một sự tồn tại đáng sợ như vậy lại bị Sở Mặc chế phục trong chớp mắt, ngay cả cơ hội tự nổ cũng không có đã bị đánh chết rồi!
- Thật sự đáng sợ!
- Hạ vô hư sĩ nổi danh!
*Mình cũng không hiểu câu này lắm, đại loại đoán là tán thưởng Sở Mặc là tu sĩ tiếng tăm vang lừng, đại năng lợi hại.
- Sở công tử... thật sự lợi hại!
- Hôm nay rốt cục đã nhìn thấy thủ đoạn của hắn rồi, quá trâu!
Rất nhiều người mang may mắn sống sót sau nguy hiểm trên mặt, không nhịn được bắt đều bàn tán. Trong nháy mắt vừa rồi, nếu để cho người kia tự nổ thành công, như vậy toàn bộ những người đang ở đây gần như không có một ai có thể may mắn thoát được.
Một đao kia của Ma Quân cuối cùng cũng không đâm ra, nhưng ông ấy không hề có một câu oán hận mà vui mừng nhìn thoáng qua Sở Mặc, thấp giọng nói:
- Làm tốt lắm!
Sở Mặc cũng lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, hỏi:
- Sao lại thế này? Đang êm đẹp... làm sao lại xuất hiện một tên quái vật như vậy?
Người xung quanh không nhịn được liếc mắt, trong lòng tự nhủ ngươi mới là quái vật trâu nhất đi?