Thí Thiên Đao
Chương 1262 : Phát triển (2)
Ngày đăng: 04:38 19/04/20
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi:
- Ý ngươi là… Huyết Ma lão tổ?
Đại Công Kê gật gật đầu:
- Đúng vậy, Kê gia cảm thấy chuyện này hẳn là có liên quan đến y.
- Nhưng bản tôn của Huyết Ma lão tổ… hẳn là không biết người vẫn đối phó với y mấy năm nay là ta chứ.
Sở Mặc nhíu mày, hắn đã tiếp chiêu với Huyết Ma lão tổ không chỉmột lần, ít nhiều cũng hiểu biết tính cách của y.
Con rối bù nhìn này hình như không giống lắm với phong cách của Huyết Ma lão tổ trong quá khứ. Nếu đổi lại là Huyết Ma lão tổ… có thể sẽ để con rối này ẩn đi, vốn không cho nó ra tay vào hôm đó. Chờ cho đến khi Sở Mặc không ở Phiêu Diêu Cung rồi, sẽ nhảy ra công kích. Sau đó đem toàn bộ người trên dưới Phiêu Diêu Cung đều giết hết. Đây mới là thủ đoạn của Huyết Ma lão tổ.
Mà con bù nhìn này, càng giống như tới làm loạn hơn! Thoạt nhìn là muốn cảnh cáo để cho Sở Mặc một bài học nhớ đời mà thôi. Đại Công Kê nghe Sở Mặc phân tích xong cũng cảm thấy không thể nào hiểu nổi, nói:
- Nếu con rối bù nhìn này thực sự là do một gã Đế Chủ hao tài tốn của đưa tới gây chuyện với ngươi, thì mối thù của ngươi với đối phương thật không nhỏ, muốn ngươi gặp rắc rối lớn rồi. Để con rối kia tự bạo, là muốn ngươi bị cuốn vào một cơn lốc âm mưu lớn. Nếu ngươi chết, thì mọi chuyện coi như xong. Nhưng nếu ngươi không chết… mà nhiều người lại vì ngươi mà chết như vậy. Đừng nói tới loại nhân quả này, chỉ riêng thế lực đứng sau lưng họ thôi cũng sẽ hận ngươi thấu xương.
Sở Mặc gật gật đầu, quả thực ngày hôm đó rất nguy hiểm. Chậm một bước có lẽ liền gây nên họa lớn. Những đồng minh mà khó khăn lắmhắn mới mời chào được, khả năng sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Nghĩ vậy, Sở Mặc cũng dần nhận ra ác ý sâu đậm của người đưa con rối này tới.
Đại Công Kê nhìn Sở Mặc nói:
- Chẳng phải người này đã nói rồi sao, y đợi ngươi trên Thiên giới đến nâng cốc chúc mừng đó. Khi chúng ta đến Thiên giới rồi, tự khắc sẽ gặp được y thôi. Lúc đó, đánh được thì đánh cho y nát như tương, đánh không lại thì chạy. Có gì phải rối rắm đâu?
Dù Sở Mặc có chút hết chỗ nói với nó rồi, nhưng không thể khôngthừa nhận Đại Công Kê rất có lý.
Ma Quân nhìn thoáng qua Tiểu Điệp, thản nhiên nói:
- Vật như vậy sao có thể truyền lung tung được? Đây là một thuật Chí Tôn!
- …
Trên khuôn mặt tinh xảo của Tiểu Điệp tràn ngập vẻ cạn lời, hết nhìn Sở Mặc, lại nhìn Ma Quân, cuối cùng không thể kìm nổi thở dài một tiếng:
- Tất cả những ai có thể quen biết ngươi, đều là nhóm người may mắn nhất trên đời này.
Ánh mắt Ma Quân nhìn về phía Sở Mặc mang theo đôi chút lưu luyến, nhưng cũng không biểu hiện ra một cách rõ ràng, mà là nói:
- Sư phụ đi rồi, ngươi phải bảo trọng. Sau khi tới Thiên giới thì chớ có gây xung đột với các thế lực lớn, cố gắng tránh đi. Dù sao nơi đó không giống Tiên Giới, tình thế rất phức tạp…Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Đây cũng là điều ta muốn nói với sư phụ.
- Tiểu tử thối, ta còn rõ ràng đạo lý này hơn ngươi!
Ma Quân cười mắng một câu, sau đó khẽ thở dài:
- Năm đó một là vì ta tuổi trẻ, hai là bị ép bất đắc dĩ. Cho dù ta không muốn gây hấn với những người đó thế nào, thì cũng đều không có cách nào tránh khỏi.
Tiều Điệp đặt tay lên tay Ma Quân, dịu dàng nói:
- Chúng ta đến Thiên giới là tốt thôi. Ở đó không ai quen biết chúng ta, chúng ta liền có thể giống như một đôi đạo lữ bình thường, dạochơi tứ phương, sau đó vui vẻ tu luyện.