Thí Thiên Đao
Chương 1315 : Tại sao phải oán?
Ngày đăng: 04:39 19/04/20
Cứ thế xem trọng ta?
Sở Mặc hỏi.
Nguyệt Khuynh Thành dường như không còn khẩn trương, lá gan cũng lớn hơn nhiều, nàng gật đầu:
Đúng thế.
Vậy được rồi!
Sở Mặc gật đầu đáp ứng, đồng thời chân chính có tùy tùng đầu tiên. Trước Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung đều tự cho mình là nô bộc. Phương Lan là đệ tử của hắn, dường như cũng chỉ có Bình Bình... mới xem như tùy tùng của hắn.
Tuy nhiên lúc đó, bất kể là Bình Bình hay Sở Mặc đều không rõ hàm nghĩ chân chính của tùy tùng. Gặp lại ta sẽ cho Bình Bình một cơ hội lựa chọn.
Trong lòng Sở Mặc nghĩ.
Nguyệt Khuynh Thành hướng Sở Mặc quỳ gối, miệng gọi công tử.
Từ giờ khắc này, nàng đã hoàn toàn là người của Sở Mặc.
Sinh tử gắn bó, cùng vinh cùng nhục.
Lúc này Sở Thanh cười nói:
Cô nương Trương Song Song kia kỳ thật cũng không tệ lắm, tuy rằng điêu ngoa tùy hứng nhưng cũng đủ trung thành. Long Thu Thủy lần này hẳn sẽ làm nàng bị thương, ta thấy nên kéo nàng về đây thôi. Còn cả Đồng Ảnh, nàng ta chưa phải tùy tùng của Long Thu Thủy đâu. Hồng Nguyệt trừng mắt nhìn Sở Thanh:
Chớ nói nhảm, dạy hư Sở Mặc, loại chuyện này không dễ làm.
Hồng Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nhìn Sở Mặc:
Tùy tùng với chủ nhân mà nói, nam... chính là huynh đệ sinh tử gắn bó. Nữ tử... sẽ là nữ nhân của ngươi! Ngươi có thể tùy tiện chém giết nữ nhân của người khác sao?
Sở Mặc hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Nguyệt Khuynh Thành đỏ mặt, sau đó nói:
Sở Mặc nói:
Về phần oán hận... Sao ta phải oán hận? Mọi người không nợ ta gì, sao ta phải oán các ngươi? Ta biết mình vẫn còn thân nhân, tỷ không biết ta vui thế nào đâu.
Sở Mặc nói xong, hít sâu một hơi, đôi mắt có phần ửng đỏ:
Ta từ nhỏ đã biết mình là trẻ mồ côi, được một ông nội làm tướng quân ở thế tục thu dưỡng. Lúc đó ta rất muốn tìm phụ mẫu của mình hỏi vì sao vứt bỏ ta. Ai ngờ... Phụ mẫu ta vốn không cùng thê giơi, sau ta mới biết bọn họ cũng không ở Linh giới, không ở Tiên giới... Ta cứ thế tìm tới đây. Rốt cuộc biết được một ít tin tức liên quan tới bọn họ, cũng rõ chuyện xảy ra năm đó. Ta từng rất bi thương, thậm chí có chút tuyệt vọng. Sự tuyệt vọng này là khi biết tin về cha mẹ lại phát hiện phụ thân sinh tửkhông biết, tung tích không rõ, mẫu thân... không thể nhắc tới tên! Đến hiện giờ ta cũng không biết bà ấy tên gì, dáng vẻ thế nào, đang ở đâu? Sống tốt hay bị nhốt lại rồi, còn sống không? Tất cả ta đều không biết!
Sở Mặc đỏ mắt cười nhìn Sở Thanh:
Ngay lúc này, ta đột nhiên biết mình con có thân nhân, là cốt nhục thân nhân, tỷ không biết lúc đó nội tâm ta như bóng đêm xuất hiện tia sáng. Cho nên, sao ta phải oán? Oán điều gì?
Sở Thanh lệ rơi đầy mặt, đi tới ôm lấy Sở Mặc:
Tiểu đệ, ngươi chịu khổ rồi!
Hồng Nguyệt đứng một bên, ngửa mặt lên trời than nhẹ, trong lòng không hề bình tĩnh:
Ca, nhìn thấy chưa? Con của huynh... Giống huynh!
Trong phòng, Hồng Nguyệt tự mình pha trà, mỉm cười nhìn tỷ đệ hai người nói:
- Đây là trà do lá cây Thiên Đạo chế thành, sau khi uống hết có thể cảm thụ đại đạo vô thượng, bình phục được chút tâm tình.
Nói xong đưa chén trà cho hai người.
Hai người Sở Thanh và Sở Mặc có chút kích động, cái loại cảm giác huyết mạch liên kết làm người ta vô cùng rung động. Thậm chí không cần quá trình quen thuộc lâu cũng đã có thể hiểu rõ đối phương. Bởi vì trong xương bọn họ cùng chảy xuôi một loại huyết mạch.
Sở Mặc hít sâu một hơi, uống xong nước trà trong chén, một cỗ chua xót nồng đậm đi qua là hương thơm vô tận. Cái loại cảm giác kỳ diệu này nháy mắt nổ tung trong thần thức, thậm chí Sở Mặc không kịp nói một tiếng trà ngon đã trực tiếp tiến vào cảnh giới ngộ đạo.
Bên kia Sở Thanh cũng giống như vậy, gần như là trong phút chốc cũng tiến vào cảnh giới ngộ đạo.