Thí Thiên Đao
Chương 1338 : Cảm ơn ngươi
Ngày đăng: 04:39 19/04/20
Đây không phải lần đầu tiên Lưu Vân từ chối y, nhưng đây lại là lần nghiêm túc nhất, trong trạng thái bình tĩnh nhất!
Hơn nữa, còn từ chối dứt khoát như thế. Không chừa chút đường lui!
Bởi vì Lưu Vân cũng đã thừa nhận công khai, người nàng yêu thích là Sở Mặc!
Những lời này mới là vết đau lớn nhất của Quách Văn Xương!
Vết thương thủng ngàn chỗ, cũng ngây ra ở đó, không nói lên lời.
Lúc này, một thanh niên hơi lớn tuổi hơn một chút khuyên:
- Đại tỷ, cứ cho là ngươi không thích Quách Văn Xương đi, nhưng cũng không cần tách ra thật chứ?
- Đúng vậy, đại tỷ, nói rõ rồi thì chỉ ngại ngùng nhất thời thôi, thời gian trôi qua liền tốt rồi.
Một người khác khuyên nhủ.
- Được rồi, các ngươi đừng khuyên ta nữa.
Lưu Vân hít sâu một hơi, nhìn khắp lượt mọi người, nghiêm túc nói:
- Chuyện này nên trách ta, đáng lẽ ta phải nói cho các ngươi từ lâu rồi mới đúng, nhưng ta không biết phải nói với các ngươi thế nào.
Tất cả mọi người nhìn Lưu Vân, Lưu Vân nói:
- Ta đã sớm là người phụ nữ của Sở Mặc rồi! Một câu như trời giáng sấm sét, khiến mọi người thất thanh.
Thân thể Quách Văn Xương lại run bắn lên, nhìn Lưu Vân không thể nào tin nổi:
- Ngươi nói láo! Không thể nào như vậy được!
Từ Yên cũng tỉnh lại từ trong cơn hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói:
Lời vừa nói ra, không khí liền trở nên có chút thương cảm. Từ nhỏ đến lớn, những người này gần như chưa từng tách ra, quan hệ với nhau vô cùng khăng khít.
Lưu Vân cũng không nhịn được nữa trở nên trầm lặng.
Quách Văn Xương nói tiếp:
- Lần này chúng ta tiến vào Thiên lộ, đều vì mục đích nhắm tới cảnh giới rất cao. Nhưng hiện tại nếu ngươi muốn đi, có thể ở lại với mọi người thêm vài ngày nữa được không? Không cần nhiều, ba ngày là được! Ba ngày này, chúng ta đừng ai tu luyện, cùng tâm sự vui vẻ, uống chút rượu, nhớ lại những hồi ức vui vẻ trước đây, được chứ? Nói xong, trong mắt Quách Văn Xương hiện lên chút khẩn cầu:
- Coi như là… coi như là để lại cho ta hồi ức tươi đẹp cuối cùng, được không?
Quách Văn Xương nói xong, vậy mà không kìm nổi rơi lệ.
Bên kia Từ Yên cúi đầu, khuôn mặt đã ràn rụa nước mắt.
Đôi mắt Lưu Vân cũng đỏ lên, nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Được, ta đồng ý!
Mọi người không kìm nổi hoan hô lên thành tiếng, sâu trong con ngươi của Quách Văn Xương thoáng qua chút lạnh lẽo âm u, nhưng trênmặt cũng là vẻ tươi cười cực điểm:
- Lưu Vân, cảm ơn ngươi!
Cảm ơn ngươi cho ta một cơ hội giết sư phụ của Sở Mặc!
Cảm ơn ngươi cho ta một cơ hội khiến Sở Mặc vô cùng chán ghét ngươi!
Quách Văn Xương ta… rất cảm ơn ngươi rồi!
Cảm ơn nhiều đến thế nào? Quả thực chính là vô cùng vô cùng cảm ơn đó!
Bởi vì Quách Văn Xương tin tưởng vững chắc rằng, chỉ cần đệ đệ của y ra tay, sư phụ Sở Mặc chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Mà nếu sư phụ hắn chết, Sở Mặc ắt phải nhận thấy điều gì. Nguyên nhân là so sánh ra, Quách Văn Xương hiểu rõ tính khí đệ đệ mình hơn ai hết, y thuộc loại sau khi giết người chắc chắn sẽ để lại danh tính.