Thí Thiên Đao
Chương 1340 : Cha, mẹ!
Ngày đăng: 04:39 19/04/20
Hắn không kìm nổi cười khổ trong lòng.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp đằng sau, câu ngạn ngữ cổ này ấy vậy mà ứng đến trên thân hắn.
- Chẳng lẽ đây cũng là một trong những nhân quả sao?
Sở Mặc cười khổ tự nói: Ta thi triển thuật Chí Tôn, đoạt mất đạo quả của một đại nhân trẻ tuổi nhà Gia Cát khi y thăng lên Đế Chủ, làm hỏng lễ rửa tội theo quy luật đại đạo của y, chém chết tu sĩ nhà Gia Cát, còn đem bọn y luyện chế thành đan dược. Kết quả chỉ nháy mắt ta liền bị người khác đánh lén, bản thân chịu thương nặng.
Chẳng lẽ đây là ý trời?
Sở Mặc lắc đầu có chút bất đắc dĩ, nhưng tiếp theo trong ngươi ngươi lại tràn ngập ánh sáng kiên nghị, nghĩ thầm: Ý trời chó má gì chứ? Từ khi ta bắt đầu tu luyện quyển Đạo Cực, đã là đi ngược lại ý trời rồi! Tới nay, khi luyện đến quyển Duy Ngã, lại càng là hành động đoạt lấy đạo trời!
Một kẻ dám đoạt cả đạo trời, thì còn để ý gì đến nhân quả? Đám người nhà Gia Cát kia, cho dù ta không đi tìm họ, bọn họ cũng sẽ tự tới tìm ta, không buông tha cho ta!
Chỉ có điều người đánh lén ta kia là ai? Rốt cuộc là ai? Quả thực quá hùng mạnh!
Trong nháy mắt đó, Sở Mặc đã thực sự cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc. Nếu không phải thể chất của hắn quá hùng mạnh, phản ứng của Thí Thiên lại cực nhanh, thì hiện tại có lẽ hắn đã gục ngã rồi.
Ta vẫn còn tư tưởng, còn có trí nhớ, vẫn suy nghĩ được rõ rang… như vậy nói lên, ta còn sống. Nhưng đây, lại là đâu chứ?
Đúng lúc này, Sở Mặc liền cảm thấy cách hắn không xa có một giọng nói mềm mại vang lên.
- Thiên Cơ.
Thân thể Sở Mặc mạnh mẽ run bắn lên, có một loại cảm giác rung động đến tận trong linh hồn, khiến hắn cứng ngắc tại chỗ chỉ trong nháy mắt.
Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy một cô gái xinh đẹp không gì sánh kịp, ánh mắt linh động, thoạt nhìn mới chỉ mười tám mười chín tuổi, để lộ nụ cười bướng bỉnh, đang nghiêng đầu nhìn về phía một chàng trai vô cùng tuấn tú.
Không ngờ lý do này lại được nàng đem ra làm cái cớ, quả thực khiến chàng trai vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng hết cách rồi, nàng một mực khăng khăng rằng bản thân là tu sĩ phi thăng từ Tiên Giới lên, hơn nữa cảnh giới của bản thân cũng đúng là dừng ở Đại La Kim Tiên.
Vô số lần y từng hoài nghi xuất thân của thiếu nữ này, nhưng đều bị nàng chơi xấu ăn vạ hoặc tìm lý do qua loa tắc trách nào đó lấp liếm cho xong chuyện.
Y không muốn truy tra đến cùng, cũng chẳng muốn hỏi nhiều, bởi vìchỉ cần y thích nàng là đã đủ rồi.
Sở Mặc đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn, cố nén lệ trong mắt, không cho nó rỏ xuống, lẩm bẩm nói:
- Đây chính là cha mẹ của ta sao?
Hình ảnh không ngừng trôi qua, Sở Mặc nhìn không chớp mắt.
Gần như đều là cảnh hai người dạo chơi sông núi, luôn ở bên nhau như bóng với hình.
Thời gian thấm thoắt trôi qua rất nhiều năm, thiếu nữ bướng bỉnh khixưa cũng dần dần trưởng thành. Rốt cuộc đến một ngày, trước mặt họ xuất hiện lượng lớn cao thủ khủng bố, sức mạnh tràn ngập trong hơi thở, là loại hùng mạnh mà Sở Mặc chưa từng thấy bao giờ.
Ấy vậy nhưng, tất cả bọn họ đều là kẻ mạnh ở đẳng cấp Chí Tôn cái thế vô song!
Thấy hai người này, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ tức giận không sao tả nổi, chẳng nói câu nào đã bay thẳng đến tấn công chàng trai.
Cuối cùng Sở Mặc cũng cảm nhận được sức mạnh của chàng trai có khả năng là cha mình này! Quả thực chính là có một không hai!
So ra, lực chiến mà hắn vẫn tự cho là hùng mạnh, trước mặt cha mình còn chưa bằng một phần vạn!
Cha hắn tung hoành ngang dọc, lấy sức của một mình mình đánh cho đám Chí Tôn kia tan tác tơi bời.