Thí Thiên Đao

Chương 1346 : Quách Văn Thịnh

Ngày đăng: 04:39 19/04/20


- Như vậy, có khả năng gã tiết lộ tin tức của ta ra ngoài rồi.



Ma Quân tự nhủ. Mình là sư phụ của Sở Mặc, hẳn không ít người trên thiên lộ này có hứng thú với mình đâu.



Nếu vậy, phải phòng bị thật cẩn thận. Ma Quân chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến việc Tiểu Điệp đột phá.



Đồng hạc vẫn lẩm bẩm làu bàu. Ma Quân không để ý nó, ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu tu luyện.



Dù có được hỗ trợ bao nhiêu chăng nữa, dựa vào mình mới là việc nên làm. Ma Quân không muốn ngăn cản bước tiến của Sở Mặc. Nếu thế, Ma Quân thà mang theo Tiểu Điệp vĩnh viễn ẩn cư, không ló mặt trên thế gian này cũng không muốn gây phiền toái cho đồ đệ của mình.



Một ngày trôi qua rất nhanh, Ma Quân không nhận thấy có tí nguy hiểm nào.



Bất quá khi màn đêm buông xuống, Ma Quân bất chợt cảm thấy có một luồng gió kỳ lạ.



Đổi lại là người bình thường cũng sẽ không thấy có vấn đề gì. Nhưng Ma Quân lại thấy có bất thường. Chỗ này tương đối kín gió, nếu ở đây thấy có gió, thì bên ngoài phải cuồng phong gào thét mới đúng.



Vấn đề là, bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.



Đúng lúc này, đồng hạc mới nghỉ sau một hồi thao thao bất tuyệt cũng thấy không đúng.



Một sức mạnh dời núi lấp biển đột nhiên xông đến chỗ Ma Quân, nháy mắt bao vây Ma Quân. Ma Quân đưa tay đánh một chưởng.



Thiên Trọng Thủ!



Trong hư không xuất hiện vô số hư ảnh của chưởng lực, chống lại luồng sức mạnh mới đến.



Ma Quân hét lên đau đớn, khóe miệng rỉ máu.



Trong không khí truyền đến một âm thanh lạnh băng:



- Thú vị đấy, dám đối chiến với ta, thế mà chỉ bị một vết thương nhẹ. Quả nhiên tâm pháp của ngươi không tầm thường. Ngươi mau giaotâm pháp ra đây, ta sẽ cho ngươi toàn thây.



- Ngươi là ai?
Quách Văn Thịnh hộc máu. Đồng hạc đánh gã hai cái đã khiến gã bị thương, tuy rằng chưa bị thương nặng nhưng cũng chẳng nhẹ tí nào. Gã chỉ đành giải thích nói đây là hiểu lầm.



Ma Quân mới bay đến giữa chừng đồng hạc đã công kích được hai lần rồi. Ma Quân rất ngạc nhiên, không nghĩ con đồng hạc lắm mồm nàylại có năng lực cường đại như thế.



Đồng hạc lơ lửng giữa không trung, nheo nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Quách Văn Thịnh nói:



- Quách gia tiểu tử kia, ngươi nói đây là hiểu lầm?



Quách Văn Thịnh vô cùng đau đầu. Gã không biết đồng hạc trong truyền thuyết sao lại ở chỗ này. Đồng hạc không phải là cực phẩm bảo bối của Linh Đan đường hay sao? Chẳng lẽ…



Quách Văn Thịnh bỗng nghĩ đến một vấn đề đáng sợ. Nếu đồng hạc ở đây, đồng nghĩa với việc Lưu Vân đã biết gã muốn đánh chết MaQuân.



Lưu Vân vốn là đối tượng theo đuổi của Quách Văn Xương. Nghe đồn, giữa Lưu Vân và Sở Mặc có chút mờ ám. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đây?



Quách Văn Thịnh thấy mình ngu đi. Gã cố gắng tỉnh táo, ôm quyền hướng về đồng hạc nói:



- Đồng hạc tiền bối, thật sự là hiểu lầm. Trước đó vãn bối không biết… ngài ở nơi này.



- Ha ha, hạc gia không ở đây, có phải ngươi muốn làm gì thì làmphải không?



Đồng hạc cười lạnh:



- Hay ngươi vẫn muốn nói ngươi không biết người này có quan hệ với Linh Đan đường.



- Vãn bối… vãn bối thật sự không biết vị này có quan hệ với Linh Đan đường.



Quách Văn Thịnh kiên trì giải thích.



- Vãn bối… chỉ nhận được tin, nói trên người người này có tâm pháp tuyệt thế...



- Ngươi nói láo vừa thôi. Hạc gia đã nghe thấy hết lời ngươi nóilúc nãy rồi. Nãy ngươi chẳng bảo cho đồ đệ người ta một cơ hội trả thù hay sao? Đừng nói ngươi không biết đồ đệ của người này là ai nhé?