Thí Thiên Đao
Chương 1351 : Vẫn vô địch
Ngày đăng: 04:39 19/04/20
Người áo đen kia đã trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi. Người này rốt cuộc là ai? Vì sao lại mạnh như thế chứ?
Nghĩ lại lúc trước bọn họ còn nghĩ người này quá bình thường. Giờ họ mới biết bản thân quá ngây thơ.
Đây không gọi là kỳ tích thì cái gì mới gọi là kỳ tích. Mà gọi kỳ tíchcũng chưa đủ, phải nói là thần tích mới đúng.
Đã bao nhiêu năm rồi không có Chí Tôn? Có lẽ thế gian này có Chí Tôn còn sống nhưng đã hơn một ngàn năm qua không ai biết tung tích gì của họ.
Người thường như bọn họ không thể biết đến sự tồn tại của kiểu người như Sở Thiên Cơ được.
Trên đời này chỉ có một Sở Thiên Cơ. Không lẽ hơn một trăm ngàn năm sau, vì sự cải biến quy tắc thiên đạo ngày hôm nay mà thế giới này có thể có Chí Tôn nữa ư? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, cả đám kinh hãi.
Tiểu Điệp đứng trên không trung, ngơ ngác nhìn pháp tướng trước mặt, cảm thấy cực kỳ khó tin nhưng hơn hết là sự vui sướng. Niềm vui này còn lớn hơn cả niềm vui nàng tấn thăng lúc trước. Tiểu Điệp mừng phát khóc.
Những năm tháng ở Luyện thần đài, nàng từng muốn chết đi. Bị luyện hóa thần hồn quả thật sống không bằng chết. Nếu không phải trong lòng nàng luôn tin tưởng sẽ có ngày Ma Quân trở lại cứu mình, có lẽ, nàng đã biến mất khỏi thế gian này từ lâu rồi. Lúc ấy, trong lòng của Tiểu Điệp có một chấp niệm là Ma Quân, sau đó chỉ có hận ý.
Nàng từng thấy ông trời quá bất công. Dựa vào cái gì mà nàng và phu quân là người tốt nhưng lại gặp phải tình cảnh bi thảm như thế chứ?
Tại sao phu quân của nàng chưa từng hại ai lại bị người ta gọi là Ma Quân? Rốt cuộc ai mới là ma? Nếu phu quân ta là ma, thì các ngươi là cái loại gì? Một lũ cặn bã bại hoại.
Đến tận khi Ma Quân trở về Tiên giới cứu nàng, oán khí của nàng mới vơi một chút. Nhưng sâu trong nội tâm nàng vẫn có sự chấp niệmkhông dễ dàng tiêu tán.
Đến hôm nay, vào giờ khắc này, oán niệm của nàng mới triệt để tan thành mây khói.
Đám người từng coi thường vợ chồng nàng, từng khiến nàng hận muốn chết, giờ đã không còn quá trọng yếu. Nàng có thể cười nhạt bỏ qua.
Đơn giản vì hai vợ chồng nàng đang rất tốt, còn bọn chúng vẫn ở vị trí kia. Đã không còn là người ở cùng một thế giới nữa. Sao còn phải so đo làm gì. Tiểu Điệp đã thấu hiểu mọi việc, buông xuôi hết thảy chấp niệm.
Đây là một sơn động không sâu, vừa nhìn đã thấy cửa động.
Thí Thiên cắm trên một tảng đá lớn, yên lặng thủ hộ.
Sở Mặc kiểm tra, Thương Khung Thần Giám vẫn còn.
Lấy ra một bộ quần áo mặc vào, Sở Mặc lững thững đi đến cửa động, sau đó rútThí Thiên ra nhìn về phương xa.
Kẻ đánh lén hắn lúc ấy cũng có thể bị thương, bị Thí Thiên chém một đao, tạm thời không có năng lực tìm hắn gây phiền toái. Sau đó tên Gia Cát gia muốn thăng tiến Đế Chủ nhưng đã thất bại, chỉ sợ cảm thụ hiện giờ cũng không được tốt cho lắm.
Nghĩ đến đám Gia Cát gia xui xẻo, Sở Mặc thật muốn cười.
Lúc này bọ ngựa bắt ve chim sẻ núp sau bị người âm thầm tính toán, nhưng tự tay chôn vùi thiên kiêu Gia Cát gia, Sở Mặc vẫn thấy rất hài lòng.
Hô!
Sở Mặc thở phào, thương thế đã khôi phục không sai biệt lắm. Dù chưa hoàn toàn khôi phục như ban đầu, nhưng đối với Sở Mặc mà nói đã không còn đáng ngại.
Đó là hắn, nếu đổi là Thiên Tiên tu sĩ khác, dù may mắn tránh được một kiếp, nhưng không có mấy năm tĩnh dưỡng thì tuyệt đối không thể khôi phục lại.
Tổ cảnh thân thể, thêm Hỗn Độn Hồng Lô khiến Sở Mặc chỉ mất vài ngày đã khôi phục như lúc ban đầu.
Tin rằng tu sĩ Chân tiên đánh lén Sở Mặc kia có nằm mơ cũng không ngờ tới.
Hổ Liệt và Nguyệt Khuynh Thành không biết đã chạy đi đâu, nhưng hẳn là rất lo lắng cho mình. Sở Mặc lấy ra truyền âm thạch, đầu tiên là kích hoạt thần lực Hổ Liệt lưu lại. Truyền âm thạch một lúc lâu không được đáp lại. Sở Mặc hơi nhíu mày, vừa định cắt đứt mối liên hệ thì âm thông.