Thí Thiên Đao

Chương 1369 : Nàng là ai? (2)

Ngày đăng: 04:40 19/04/20


Chỉ có nữ nhân này, cũng chỉ có nữ nhân này khiến gã một chút sức mạnh cũng không có!



Luận gia thế, Thủy gia không kém hơn Long gia chút nào.



Thủy gia sau lưng Thủy Y Y là một gia tộc thần bí xa xưa, con cháu hành tẩu trong thế gian cũng không nhiều nhưng mỗi người đều kinh tài tuyệt diễm, có thể nói là một thế hệ cường nhân. Luận tâm cơ, phỏng chừng mười Long Thu Thủy cộng lại cũng không phải là một đối thủ của Thủy Y Y.



Năm đó thời điểm Thủy Y Y vừa mới xuất đạo đã có vô số người bị dung nhan tuyệt thế của Thủy Y Y mê hoặc, bị thiệt hại nặng bởi cô gái thích cười dễ thương đó.



Luận chiến lực, Thủy Y Y hiện tại lại mạnh đến nỗi có chút biến thái.



Điều này giống như một sự tồn tại hoàn toàn khó lý giải. Long Thu Thủy vẫn luôn kiêu ngạo nhưng trước mặt Thủy Y Y, cũng phải thấphơn một nửa.



Hoàng Vô Song ở một bên nói:



- Lúc này đừng có càn quấy nữa? Chẳng lẽ cô không muốn có cây Phong Quân Tử hay sao?



Thủy Y Y đảo mắt, cười dài nói:



- Muốn chứ, thế nào lại không muốn chứ? Muốn vô cùng đó. Nhưng mà ta cũng sẽ không kết minh giống như các người, trừ phi Sở Mặc ở trong này.



- ... Hoàng Vô Song chợt không biết nói thêm gì.



Long Thu Thủy thì đen mặt lại, một câu cũng không muốn nói.



Đúng lúc này, từ đằng xa, lại có một cô gái áo đen đi tới. Đầu đội khăn che mặt nhưng dáng người xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí tràng cường đại, tản ra khí thế không gì sánh kịp!



Khí thế kia tương đối kinh người, thậm chí mơ hồ... có cảm giác che lấp toàn bộ không gian.



“Người kia là ai? ”Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều có một ý nghĩ như thế.



Bọn họ thậm chí cảm giác được hơi hoang đường, bởi vì cô gái áo đen dường như là một Đế Chủ!



Quan trọng là... khí tràng của cô gái áo đen không gì sánh kịp hoàn toàn không phải là một Đế Chủ cấp thấp có thể phóng ra được.
Bên kia Khổng Hoành Nghĩa ngẫm nghĩ một chút, cũng đi theo phía sau cô gái áo đen, đi lên trên núi.



Có được hay không là một chuyện nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn người khác đi lên, mình lại thờ ơ.



Lục Hồng Tuyết gọi Huyên Nhi và Huyên Huyên, sau đó nhìn về phía Thủy Y Y:



- Cùng đi không? Thủy Y Y lắc đầu:



- Các ngươi đi trước đi, ta ở đây chờ.



Trán của Lục Hồng Tuyết đầy vạch đen nhìn Thủy Y Y:



- Cô thật muốn chờ Sở Mặc kia à?



- Đúng vậy đó.



Vẻ mặt Thủy Y Y như là đương nhiên:



- Người khác không đáng để ta chờ! Hì hì, các ngươi đi mau lên.



Lục Hồng Tuyết lắc đầu, sau đó dẫn theo hai nàng Huyên Nhi và Huyên Huyên đi lên đỉnh núi vô danh. Còn có năm, sáu tu sĩ trẻ tuổi khác vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, cũng không nhúc nhích, yên lặng đứng đó dường như đang chờ cái gì.



Thủy Y Y ngay từ đầu cũng không quá để ý mấy người kia, nhưng mà thấy những người khác đều lên núi mà mấy người kia lại không di chuyển, đuôi lông mày khẽ nhướng, hỏi một người trong đó:



- Các người tại sao không lên núi?



Người nọ âm trầm cười:



- Thủy đại nhân không phải cũng không lên sao?



Thủy Y Y khẽ cau mày, dường như cảm thấy có chút không đúng. Lúc này, mấy người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, chậm rãi quây quanh Thủy Y Y.