Thí Thiên Đao
Chương 138 : Thiếu niên anh hùng (1)
Ngày đăng: 04:23 19/04/20
Sở Mặc còn chưa nói hết ý của mình, những người biết tới hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng tùy tiện mà nói tên của hắn cho toàn dân thiên hạ được biết. Một phần là vì muốn bảo vệ Sở Mặc, một phần khác là vì chính Na Y mới là người hiện tại cần phải lan truyền tên tuổi vàgây dựng hình tượng ở trên vùng thảo nguyên đó!
- Tên tiểu tử này, ngươi quả thật coi thường năng lực tình báo của Đại Hạ Quốc đến như vậy sao?
Hứa Trung Lương cười với dáng vẻ gian xảo như một lão hồ ly, mắt khẽ nhíu lại, ông đắc ý nhìn Sở Mặc một cái. Cuối cùng thì cũng có chuyện có thể khiến cho tên tiểu tử này phải kinh ngạc rồi sao?
Sở Mặc không kìm nổi lòng mà khổ sở cười một cái, hắn quả thật không ngờ được rằng lực lượng tình báo của Đại Hạ lại mạnh mẽ đến như vậy. Xem chừng rất cả khả năng Đại Hạ đã gài người vào tận bên trong nội bộ của Vương Đình rồi, nếu không thì gần như không thể nào những người ở đây lại có được thông tin về "Lâm Bạch".Cũng may là bọn họ không ngay lập tức biết được hắn là Lâm Bạch.
Vì nếu như Đại Hạ biết đên người có tên là Lâm Bạch thì lẽ lào Đại tề lại không biết hay sao?
Cứ nghĩ tới cái lão già khô đét, kẻ khiến cho Kỳ Tiêu Vũ bị phân thân tan biến... thì trong lòng Sở Mặc lại nhói lên một cái. Hiển nhiên bên phía Đại Tề chắc chắn cũng đã sớm biết tất cả mọi động thái của "Lâm Bạch" trên vùng thảo nguyên đó rồi.
- Hứa gia gia, con có thể thương lượng với ngài một chuyện được không?Sở Mặc nhìn Hứa Trung Lương đang vui vẻ tươi cười, hắn cẩn trọng hỏi.
- Ừm? Ngươi nói đi.
Hứa Trung Lương nhìn Sở Mặc nói.
- Ngài... có thể chưa vội nói chuyện này cho người khác biết được không?
Sở Mặc gãi gãi đầu rồi nói:
Hứa Trung Lương há hốc mồm ra nhìn Sở Mặc. Thân là một vị quan Thủ Phụ đương triều nên đầu óc của ông cũng nhanh nhạy lắm, Hứa Trung Lương gần như chỉ chớp mắt một cái thôi đã phân tích được toàn bộ nguyên do của sự việc này. Ông cười khổ rồi thở dài một cái nói:
- Giang sơn đã sinh người tài... quả thật ta đã già rồi! Cái đầu nhỏ này của nhà ngươi thật là... thông minh quá!
Nói đoạn Hứa Trung Lương bèn cười phá ra tiếng:
- Cũng phải thôi, quan trọng là ở mũi tên cuối cùng đó. Nếu như không có mũi tên đó, ngươi khiến cho công tử Trương gia phải khổ sở sợ hãi đến tè cả ra quần, Trương Sùng quả thực rất hận ngươi. Nhưng vì có mũi tên đó cộng thêm những việc mà ngươi đã làm thì chừng đó thôi cũng chẳng thấm vào đâu. Haizz, thật là ngưỡng mộ Phàn lão tướng quân quá đi thôi... ông ta có được một đứa cháu trai như ngươi thật quá tốt.Nói dứt câu, Hứa Trung Lương ngẩng đầu lên nhìn Sở Mặc với một dáng vẻ hiền từ:
- Tên tiểu tử Phù Phù có thể trở thành huynh đệ với ngươi thì cũng quả là một chuyện may mắn cho nó!
Sở Mặc cười nói:
- Cũng là may mắn của con.
- Đã là huynh đệ thì cả đời này sẽ mãi là huynh đệ!
Hứa Trung Lương nói một câu đó rồi lại tiếp tục:
- Ngươi thuật lại kỹ càng cho ta nghe về những sự việc đã xảy ra trên thảo nguyên.Sở Mặc kể lại cho Hứa Trung Lương nghe một lượt những trải nghiệm của bản thân mình trên vùng thảo nguyên đó, loại trừ các tình tiết liên quan đến Tiên Phủ, liên quan đến Kỳ Tiêu Vũ.