Thí Thiên Đao
Chương 1425 : Người kia là ai
Ngày đăng: 04:40 19/04/20
Trong tay Từ Yên nắm chặt lệnh bài, vạn phần khẩn trương, khi nàng thấy tiểu tháp còn có cảm giác tim nhảy ra ngoài! Nàng nghĩ: Ta điên rồi, dám tin tưởng một người xa lạ, nếu chẳng may hắn hại ta, ta sẽ chết rất thảm. Tuy nhiên cường nhân khủng bố như vậy muốn giết ta cũng không cần làm loại chuyện này. Hắn thậm chí có thể im lặng nhìn ta bị Quách Văn Xương giết chết.
Nghĩ đến Quách Văn Xương, Từ Yên dần bình tĩnh lại, trong lòng có đau thương, nhưng càng nhiều hơn là phẫn nộ!
Quách Văn Xương điên rồi, hắn chẳng những bán rẻ Lưu Vân, hại chết nhiều đồng bạn mà còn muốn giết nàng. Lý do nàng muốn cứu Lưu Vân sẽ ảnh hưởng đến hắn! Nhân tính đáng ghê tởm của Quách Văn Xương. Tình nghĩa bao năm không bằng lợi ích, đồng bạn cùng lớn lên hiện giờ chỉ còn lại mình Lưu Vân.
- Cho nên dù lấy tính mạng ra đánh bạc, ta cũng phải cứu Lưu Vân ra!
Nghĩ như vậy, Từ Yên như kỳ tích bình tĩnh trở lại.
Càng đến gần tòa tháp, nàng càng thêm bình thản.
Tới cửa tháp nàng đã khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, cũng mang theo vài phần kiêu căng, nghênh ngang đi tới.
Vừa mới tới cửa, có một bóng dáng lạnh lùng nhìn thoáng qua Từ Yên, trầm giọng nói:
- Dừng lại.
- Từ Yên cũng không nói nhiều, trực tiếp đưa lệnh bài ra, trong lòng chẳng có chút bất an nào còn bình tĩnh tới khó tin.
Người nọ nhìn lệnh bài trong tay Từ Yên, trong mắt có nét kính sợ, vẻ mặt cung kính nói:
- Không biết đặc sứ đại nhân đích thân tới, mong thứ tội.
Từ Yên khoát tay:
- Theo ta đi vào gặp người kia, ta có lời muốn nói với nàng.
- Vâng!
Thủ hạ vẻ mặt cung kính, mắt nhìn Từ Yên đầy kính sợ.
Lệnh bài kia là của La Quật đại nhân! Dù chỉ là đẳng cấp thấp nhất bằng đồng, nhưng người cầm lệnh bài họ không chọc được.
Tiến vào trong tháp, một viên đan dược rớt khỏi người Từ Yên.
Tu sĩ nao nao:
- Chúng ta có.
- Tốt lắm, người này xử trí như thế nào giao cho các ngươi, ta còn có việc đi trước. Nhớ kỹ, đừng ở lại đây!
Sở Mặc nói xong trực tiếp biến mất.
Lưu Vân nhìn Quách Văn Xương đầy cấm chế. Trong mắt có phẫn hận, tiếp theo đầy phức tạp.
Nhìn thoáng qua Từ Yên, Lưu Vân nói:
- Ngươi cảm thấy nên xử trí thế nào?
- Từ Yên trầm mặc một chút, sau đó chậm rãi nói:
- Giết đi, hắn đã không còn là bằng hữu của chúng ta nữa rồi, khi hắn bán đứng ngươi, hại chết đám Cường Tử thì đã không còn là bằng hữu của chúng ta rồi.
Lưu Vân chậm rãi gật đầu, sau đó trực tiếp ra tay đánh chết Quách Văn Xương trong trạng thái hôn mê.
Không có chuyện gì để nói cũng không có gì cần nói, để hắn chết như vậy là công đạo lớn nhất. Nàng cũng không muốn tay Từ Yên dính máu tanh.
Quách Văn Xương cứ thế chết đi, so sánh với tội ác đã là tiện nghi cho hắn. Lưu Vân liếc nhìn Từ Yên, sau đó gật đầu, tay nắm tay tế pháp khí trốn xa.
Nhưng có một vấn đề nghẹn trong lòng Lưu Vân, người nọ là ai?
Vô kinh vô hiểm cứu thoát Lưu Vân, Sở Mặc cũng chân chính thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đừng thấy sự tình thuận lợi, trên thực tế cả quá trình nguy cơ tứ phía. Chỉ có thể nói những người đó quá tự tin vào La Quật đại nhân, cũng không ngờ Sở Mặc tới nơi này, còn gặp Quách Văn Xương và Từ Yên.
Cho nên có nhiều khi, số mệnh tựa thiên định! Trời xui đất khiến sớm có định số thiên ý.
Ngồi ở trong tửu quán, Sở Mặc thản nhiên cười:
- Nào, chúng ta uống rượu.
Đúng lúc này, trong thành có tiếng gầm lên như sấm:
- Ai? Lăn ra đây cho bổn tọa!