Thí Thiên Đao

Chương 1439 : Chí Tôn hồi sinh

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


- Chứng minh điều gì ạ?



- Bọn họ đang sống lại.



Sắc mặt La Quật nghiêm túc, con mắt lóe sáng, trầm giọng nói.



Cả đám nghe xong khiếp sợ.



La Tố nói:



- Nghĩa là sao ạ? Đã chết rồi sao có thể sống lại được. Đám Chí Tôn đó đã chết rất lâu rồi mà. Người có thọ nguyên dài nhất cũng sốngkhông quá một kỷ nguyên. Ngay cả Chí Tôn thiên tài như Phiêu Linh Nữ Đế cũng chỉ sống tam thế đó thôi.



La Quật thản nhiên nói:



- Ai nói cho ngươi nàng chỉ sống tam thế chứ?



- Chẳng lẽ không đúng ư?



La Tố tuy vô cùng kính nể đường huynh của mình nhưng giờ phút này cũng không nhịn được tò mò.



Nữ Đế kinh diễm trong lịch sử Thiên giới kia đã sống ở mấy ngàn năm. Trong suy nghĩ của các tu sĩ ở đây, nàng chẳng khác nào một photượng thần sống.



- Thân ảnh vừa xuất hiện lúc nãy chính là một phân thân của Phiêu Linh Nữ đó.



Thanh âm của La Quật có chút kiêu ngạo. Có thể toàn thân thoát khỏi tay của một Chí Tôn, dù vị Chí Tôn kia chưa thật sự ra tay cũng là một chuyện đáng tự hào.



Đám Đế Chủ nghe xong dại ra, chấn động mất tiếng.




- Đi thôi, nhớ kỹ, sau khi trở lại Thiên giới không nên vội vã chiến đấu với người khác. Chuyện như nâng cao chiến lực này không gấp được. Chuyện cô cần làm chính là nghiêm túc để thể ngộ cảnh giới hiện có, sau đó không ngừng hiểu sâu về nó, làm cho mình trở thành một tu sĩ cảnh giới Đế Chủ ngũ trọng thiên chân chính.



Sở Mặc nghiêm túc dặn dò, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật bên trong là một vài cực phẩm đan dược và Thiên Tinh Thạch cực phẩm mà hắn còn sót lại.



Nguyệt Khuynh Thành dùng sức gật đầu:



- Khi nào thì có thể gặp được công tử? Sở Mặc cười cười:



- Rất nhanh sẽ gặp ta!



- Không cho công tử nói dối!



Mắt Nguyệt Khuynh Thành đỏ lên, cố gắng để nước mắt mình không rơi xuống. Nàng phá lệ dùng giọng điệu làm nũng nói một câu, có chút càn quấy. Nhưng ngay lúc này, nàng không thể khống chế tình cảm trong nội tâm của mình.



- Nói được thì làm được.



Sở Mặc nhìn Nguyệt Khuynh Thành:



- Đi đi. Lúc này, lực lượng thần bí lại hùng mạnh kia bao phủ xung quanh Nguyệt Khuynh Thành. Nguyệt Khuynh Thành dùng sức vẫy tay tạm biệt Sở Mặc



Thân hình của nàng dần nhạt, đến cuối cùng hoàn toàn biến mất.



Lúc này, trên bầu trời, kiếp vân đã dần tản đi. Thiên Tinh Thạch cực phẩm trên người Sở Mặc cũng tiêu hao triệt để chẳng còn nữa. Nhưng trên mặt của hắn lại mang theo nụ cười nhẹ nhõm, nhìn về phía đám người đông nghịt ở phía xa, âm thanh lạnh băng nói:



- Sở gia nhà các ngươi ở ngay đây, có ai không phục? Đến đây chiến một trận! Tên tiểu súc sinh này điên rồi.