Thí Thiên Đao

Chương 1456 : Thần tượng tan vỡ

Ngày đăng: 04:41 19/04/20


Sở Mặc bĩu môi:



- Được rồi, không ăn gà nữa chúng ta có thể ăn khổng tước trước.



Nói xong trực tiếp xách cánh của một con khổng tước vô cùng lớn đến.



Lão đão sĩ nghẹn họng trân trối nhìn Sở Mặc.



- Làm sao vậy? Đạo sĩ không ăn thức ăn mặn sao? Vậy thật đáng tiếc… tự ta ăn vậy…



Sở Mặc còn chưa dứt lời cánh khổng tước ở trong tay đã bị lão đạo sĩ cướp được.



- Ai nói với ngươi đạo sĩ không ăn thức ăn mặn vậy? Ngươi không phải đạo sĩ sao?



Lão đạo sĩ cười lạnh nhìn Sở Mặc. Cầm cánh con khổng tức thật chặt không buông.



- Ta là tu sĩ.



- Ngươi hiện tại chính là chưởng môn của Đạo Môn. Là tông chủ cũng là đạo sĩ!



Lão đạo sĩ trừng mắt to như chuông đồng nhìn Sở Mặc.



- Được rồi được rồi, cái này làm gì ăn đây? Sở Mặc cười hì hì nói.



- Đương nhiên là nướng ăn rồi!



Lão đạo sĩ xách theo cánh của khổng tước khoát tay một cái, cánh khổng tước lập tức thu nhỏ lại còn khoảng một trượng kéo đến phía bên kia miệng giếng sau đó bắt đầu xử lý. Làm cho Sở Mặc sửng sốt đứng nhìn bởi vì thủ pháp của lão đạo sĩ nhìn vô cùng chuyên nghiệp, chắc hẳn thường làm những việc này rồi.



- Ta nói cho tiểu tử ngươi biết, mỹ vị trên thế gian này nhiều vô số, nhưng mà thịt của tộc khổng tước chính là cực phẩm trong những món ngon. Đáng tiếc chính là ở La Thiên Tiên vực người dám ăn thịt khổngtước không nhiều lắm.



Lão đạo sĩ một bên thuần thục xử lý, bộ dạng vô cùng có kinh nghiệm vừa nói:



- Ngươi có biết không, tộc Khổng Tước cũng không phải là chủng tộc bản xứ ở tại Viêm Hoàng vực? Thực ra chúng nó là một chi nhánh từ La Thiên Tiên Vực di chuyển đến đây sau đó cắm rễ ở Viêm Hoàng vực.



- Hả?
Lão già ngẫm nghĩ một chút rồi nói:



- Lập tức xây dựng một cái tượng thần, việc này không được lộ ra ngoài.



Một sự kiện đủ để kinh động toàn bộ La Thiên Tiên Vực cứ như vậy, lặng yên không tiếng động bị áp xuống.



……….



Sở Mặc cùng lão đạo sĩ ăn cánh khổng tước nướng, uống rượu lão đạo sĩ lấy ra, nghe nói rượu này đã được ủ mấy vạn năm rồi.



Từ lúc đầu Sở Mặc còn muốn dè dặt một chút lại không nghĩ đến lãođạo sĩ khi bắt đầu ăn thì không một chút hình tượng nào. Từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, thịt cánh khổng tước hóa thành từng đoàn tinh khí sau đó biến thành năng lượng lại vô cùng có mỹ vị. Gần như không có ai có thể chịu đựng được sự hấp dẫn của mỹ thực như vậy.



Sở Mặc cũng bắt đầu gia nhập tranh thức ăn, ăn một cách ngấu nghiến.



Lão đạo sĩ nói thầm:



- Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, đừng ăn nhiều như thế coi chừng không chịu được! Sở Mặc không chút khách khí cãi lại:



- Ngài lớn tuổi như thế, coi chừng ăn nhiều quá không tiêu hóa được!



Một cái cảnh khổng tước vô cùng lớn trong lúc hai người ngươi tranh ta đoạt, rất nhanh đã tiêu diệt gần xong chỉ còn lại một ít.



Hai người căm tức nhìn nhau, ai cũng không muốn nhường nhịn.



Lão đạo sĩ nói:



- Tiểu tử thối nhà ngươi có hiểu kính lão không?



Sở Mặc nói:



- Lão nhân gia phải yêu trẻ nha!



Nói xong hai người cùng lúc chụp đến phần thịt cánh còn lại của khổng tước.